“Thức dậy miệng mỉm cười”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mỗi ngày, chúng ta phải đối diện với nhiều nỗi lo toan nên thường quên mất một phép nhiệm màu: mỉm cười. Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để thư thái bắt đầu một ngày mới, chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có.

1. Những ngày này, từ một góc quán nhỏ ngồi nhìn ra mênh mông núi đồi, tâm trí tôi tràn ngập hình bóng thân thương của người bạn vừa qua đời. Thấy lại tuổi học trò bên nhau, thấy mình đang hít thở gió trời, nhấp ngụm cà phê thay cho bạn.

Ai đó đã cảnh báo: Đến một lúc, cuộc sống sẽ bắt đầu làm phép trừ với bạn. Nó lấy đi sức khỏe,lấy đi một vài người bạn. Rồi một ngày, chính ta cũng sẽ rời bỏ thế cuộc. Một tất yếu thôi, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng.

Cái chết là điều đáng sợ nhất mà hầu như không một người bình thường nào muốn đối mặt, bởi có ai được biết hành trình sau đó là gì? Sự bất khả tri khiến ta sợ hãi. Hơn nữa, ngày thường con người ta có quá nhiều điều để nắm níu, không dễ để buông xuống: sự nghiệp, gia đình, con cái, của cải…

Ngay cả khi chuyện sinh tử chưa dày vò thì nhiều người trong chúng ta cũng thường mệt mỏi do phải đeo mang những gánh nặng đến từ áp lực công việc, mưu sinh, đổ vỡ tình cảm, chăm sóc gia đình, dạy dỗ con cái… Liệu có dễ để nở một nụ cười mỗi sớm mai, như thiền sư Thích Nhất Hạnh đã gửi gắm trong bài thơ 4 câu: “Thức dậy miệng mỉm cười/Hăm bốn giờ tinh khôi/Xin nguyện sống trọn vẹn/Mắt thương nhìn cuộc đời”.

Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có. Ảnh: Internet

Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có. Ảnh: Internet

2. Tình cờ mà tôi biết đến tác phẩm “Gửi Asuka và đứa con chưa chào đời của bố”. Tác giả của cuốn sách đã được chuyển thể thành phim này là bác sĩ nội khoa Kazukiyo Imura (Nhật Bản). Tháng 11-1977, bác sĩ Kazukiyo phát hiện ra khối u ở đầu gối nên đã quyết định cắt bỏ chân phải. Ông can trường luyện tập để 6 tháng sau đó quay lại bệnh viện làm việc, bởi ông biết rằng không ai hiểu người bệnh hơn một bác sĩ cũng đang bị căn bệnh giống họ. Nhưng thật nghiệt ngã, đến cuối tháng 8-1978, Kazukiyo thấy đau ngực và phát hiện ra tế bào ung thư đã di căn lên phổi. Tuy vậy, ông vẫn kiên trì điều trị và gắng gượng làm việc đến tháng 12-1978. Tháng 1-1979, ông ra đi ở tuổi 32 sau hành trình chiến đấu không khoan nhượng với bệnh tật.

Từ thời khắc biết ung thư đã di căn, Kazukiyo quyết định viết cuốn sách để tặng con của mình là Asuka, 2 tuổi và đứa con thứ hai đang trong bụng mẹ. Ông cũng viết cho vợ, cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp, bệnh nhân…Dù mỗi hơi thở cũng làm ông đau đớn đến mức phải bật ra tiếng rên, dù tim như tan vỡ khi nghĩ đến ngày phải xa 2 đứa con bé bỏng nhưng Kazukiyo vẫn viết: “Điều kỳ lạ là trong những ngày tháng sau khi biết ung thư di căn, tâm bố rất bình lặng. Và rồi bố cảm thấy mỗi ngày đều trở nên đầy đủ hơn (...). Bố chẩn đoán sơ bộ rằng mình còn đi làm được thêm 2 tháng và sống được thêm 6 tháng nữa. Tuy nhiên thực tế, bố đã có thể tiếp tục làm việc tại khoa nội bệnh viện trong suốt 4 tháng”.

3. Tôi hình dung bác sĩ Kazukiyo đã mỉm cười khi viết những dòng như thế. Cuốn sách không mang đến cảm giác tuyệt vọng bởi khi đối diện với cái chết đang đến gần, ông vẫn luôn mang lòng biết ơn đối với cuộc sống, với những người đã giúp đỡ, yêu thương mình trong cuộc đời ngắn ngủi.

Bài thơ “Những điều đương nhiên” ông gửi lại cho con cũng là lời nhắn nhủ về việc hãy yêu lấy bao điều bình dị. “Khi có cha/Có mẹ/Có hai tay, hai chân/Có thể tự do tới nơi nào mình mong muốn/Với tay ra là lấy được mọi thứ/Có thể nghe, có thể nói/Lại còn chi hạnh phúc đến nhường này/Vậy mà chẳng ai vui mừng vì chúng cả/Họ cười xòa rồi bảo “là đương nhiên”/Ăn được cơm/Đêm về ngủ say, rồi sớm mai lại tới/Hít một hơi căng tràn lá phổi/Có thể cười, có thể khóc, có thể thét gào/Có thể chạy quanh/Là lẽ đương nhiên đối với mọi người/Tất cả đều chẳng sướng vui vì những điều tuyệt vời ấy/Chỉ những ai đã đánh mất mới biết quý yêu…”.

Sống cuộc đời bình thường đã là hạnh phúc. Ảnh: Internet

Sống cuộc đời bình thường đã là hạnh phúc. Ảnh: Internet

Quả vậy, sống cuộc đời bình thường đã là một dạng thức của hạnh phúc. Chính đại dịch Covid-19 xảy ra vài năm trước là “phép thử” lớn nhất, xác tín một lần nữa những giá trị chân thật của đời sống. Khi đủ yêu thương, ta sẽ nhận ra vô số điều kiện hạnh phúc mà mình đang có ngay trong giây phút hiện tại: hơi thở, ngày mới, hoa rộ, nắng tươi… Bằng “mắt thương nhìn cuộc đời”, ta sẽ biết cách sống trọn vẹn từng ngày, lựa chọn mỉm cười thay vì oán thán trước những được-mất. Hãy hình dung tâm hồn mỗi người cũng như một khu vườn. Người làm vườn giỏi là người biết tưới tắm để cho những cây ngọt trái lành lớn dần lên trong khu vườn ấy.

Có thể bạn quan tâm

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.