“Thức dậy miệng mỉm cười”

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Mỗi ngày, chúng ta phải đối diện với nhiều nỗi lo toan nên thường quên mất một phép nhiệm màu: mỉm cười. Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để thư thái bắt đầu một ngày mới, chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có.

1. Những ngày này, từ một góc quán nhỏ ngồi nhìn ra mênh mông núi đồi, tâm trí tôi tràn ngập hình bóng thân thương của người bạn vừa qua đời. Thấy lại tuổi học trò bên nhau, thấy mình đang hít thở gió trời, nhấp ngụm cà phê thay cho bạn.

Ai đó đã cảnh báo: Đến một lúc, cuộc sống sẽ bắt đầu làm phép trừ với bạn. Nó lấy đi sức khỏe,lấy đi một vài người bạn. Rồi một ngày, chính ta cũng sẽ rời bỏ thế cuộc. Một tất yếu thôi, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng.

Cái chết là điều đáng sợ nhất mà hầu như không một người bình thường nào muốn đối mặt, bởi có ai được biết hành trình sau đó là gì? Sự bất khả tri khiến ta sợ hãi. Hơn nữa, ngày thường con người ta có quá nhiều điều để nắm níu, không dễ để buông xuống: sự nghiệp, gia đình, con cái, của cải…

Ngay cả khi chuyện sinh tử chưa dày vò thì nhiều người trong chúng ta cũng thường mệt mỏi do phải đeo mang những gánh nặng đến từ áp lực công việc, mưu sinh, đổ vỡ tình cảm, chăm sóc gia đình, dạy dỗ con cái… Liệu có dễ để nở một nụ cười mỗi sớm mai, như thiền sư Thích Nhất Hạnh đã gửi gắm trong bài thơ 4 câu: “Thức dậy miệng mỉm cười/Hăm bốn giờ tinh khôi/Xin nguyện sống trọn vẹn/Mắt thương nhìn cuộc đời”.

Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có. Ảnh: Internet

Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có. Ảnh: Internet

2. Tình cờ mà tôi biết đến tác phẩm “Gửi Asuka và đứa con chưa chào đời của bố”. Tác giả của cuốn sách đã được chuyển thể thành phim này là bác sĩ nội khoa Kazukiyo Imura (Nhật Bản). Tháng 11-1977, bác sĩ Kazukiyo phát hiện ra khối u ở đầu gối nên đã quyết định cắt bỏ chân phải. Ông can trường luyện tập để 6 tháng sau đó quay lại bệnh viện làm việc, bởi ông biết rằng không ai hiểu người bệnh hơn một bác sĩ cũng đang bị căn bệnh giống họ. Nhưng thật nghiệt ngã, đến cuối tháng 8-1978, Kazukiyo thấy đau ngực và phát hiện ra tế bào ung thư đã di căn lên phổi. Tuy vậy, ông vẫn kiên trì điều trị và gắng gượng làm việc đến tháng 12-1978. Tháng 1-1979, ông ra đi ở tuổi 32 sau hành trình chiến đấu không khoan nhượng với bệnh tật.

Từ thời khắc biết ung thư đã di căn, Kazukiyo quyết định viết cuốn sách để tặng con của mình là Asuka, 2 tuổi và đứa con thứ hai đang trong bụng mẹ. Ông cũng viết cho vợ, cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp, bệnh nhân…Dù mỗi hơi thở cũng làm ông đau đớn đến mức phải bật ra tiếng rên, dù tim như tan vỡ khi nghĩ đến ngày phải xa 2 đứa con bé bỏng nhưng Kazukiyo vẫn viết: “Điều kỳ lạ là trong những ngày tháng sau khi biết ung thư di căn, tâm bố rất bình lặng. Và rồi bố cảm thấy mỗi ngày đều trở nên đầy đủ hơn (...). Bố chẩn đoán sơ bộ rằng mình còn đi làm được thêm 2 tháng và sống được thêm 6 tháng nữa. Tuy nhiên thực tế, bố đã có thể tiếp tục làm việc tại khoa nội bệnh viện trong suốt 4 tháng”.

3. Tôi hình dung bác sĩ Kazukiyo đã mỉm cười khi viết những dòng như thế. Cuốn sách không mang đến cảm giác tuyệt vọng bởi khi đối diện với cái chết đang đến gần, ông vẫn luôn mang lòng biết ơn đối với cuộc sống, với những người đã giúp đỡ, yêu thương mình trong cuộc đời ngắn ngủi.

Bài thơ “Những điều đương nhiên” ông gửi lại cho con cũng là lời nhắn nhủ về việc hãy yêu lấy bao điều bình dị. “Khi có cha/Có mẹ/Có hai tay, hai chân/Có thể tự do tới nơi nào mình mong muốn/Với tay ra là lấy được mọi thứ/Có thể nghe, có thể nói/Lại còn chi hạnh phúc đến nhường này/Vậy mà chẳng ai vui mừng vì chúng cả/Họ cười xòa rồi bảo “là đương nhiên”/Ăn được cơm/Đêm về ngủ say, rồi sớm mai lại tới/Hít một hơi căng tràn lá phổi/Có thể cười, có thể khóc, có thể thét gào/Có thể chạy quanh/Là lẽ đương nhiên đối với mọi người/Tất cả đều chẳng sướng vui vì những điều tuyệt vời ấy/Chỉ những ai đã đánh mất mới biết quý yêu…”.

Sống cuộc đời bình thường đã là hạnh phúc. Ảnh: Internet

Sống cuộc đời bình thường đã là hạnh phúc. Ảnh: Internet

Quả vậy, sống cuộc đời bình thường đã là một dạng thức của hạnh phúc. Chính đại dịch Covid-19 xảy ra vài năm trước là “phép thử” lớn nhất, xác tín một lần nữa những giá trị chân thật của đời sống. Khi đủ yêu thương, ta sẽ nhận ra vô số điều kiện hạnh phúc mà mình đang có ngay trong giây phút hiện tại: hơi thở, ngày mới, hoa rộ, nắng tươi… Bằng “mắt thương nhìn cuộc đời”, ta sẽ biết cách sống trọn vẹn từng ngày, lựa chọn mỉm cười thay vì oán thán trước những được-mất. Hãy hình dung tâm hồn mỗi người cũng như một khu vườn. Người làm vườn giỏi là người biết tưới tắm để cho những cây ngọt trái lành lớn dần lên trong khu vườn ấy.

Có thể bạn quan tâm

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.