Ra Giêng

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Có một khoảng thời gian sau Tết Nguyên đán, những ngày tháng Giêng ấm nồng và trong trẻo thường được gọi là “ra Giêng”.

Ra Giêng là khi mùa đông lạnh giá vừa đi qua, mùa xuân dịu dàng đang đến cùng khí vị ngọt ngào của đất trời. Những nụ hoa chúm chím trên cành, những chồi non tách vỏ xòe lộc biếc, tiếng chim đuổi nhau lích rích, chíp chiu trong vòm lá, sự sinh sôi tượng hình trong từng nõn búp, từng dòng nhựa chảy trong thân cành. Hơi xuân quyện trong hương hoa chanh, hoa bưởi nồng nàn, thơm ngát. Ra Giêng là những ngày đẹp nhất của mùa xuân.

Lòng người buổi ra Giêng cũng hệt như “khăn mới thêu”, phơi phới, hân hoan bao hy vọng và mộng ước. Những lo toan, dồn đuổi của áp lực công việc, của gánh mưu sinh chưa kịp đè nặng trên vai. Hay ít ra, người ta cũng đang tạm buông bỏ, cho thân, tâm nhẹ nhõm. Ra Giêng là lúc thích hợp để thực hiện những dự định lớn lao, những sự kiện trọng đại trong đời: làm nhà, ăn hỏi, khai trương, cưới vợ... “Ra Giêng anh cưới em”, “ra Giêng mở móng”, “ra Giêng mở hàng”… trở thành những câu nói quen thuộc với nhiều người trong chúng ta không biết tự bao giờ. Người ta tin và mong, mọi sự khởi đầu khi ra Giêng đều mang lại niềm vui và kết quả tốt đẹp.

Thế hệ trẻ ngày nay ít ai biết rằng, tháng Giêng lại thường là thời gian khởi đầu của những nỗi buồn lo ở phần đông các gia đình nông thôn Việt Nam thế kỷ trước. Dẫu Tết vừa đi qua, hoa mơ, hoa mận còn nở trắng vườn và những đợt lạnh còn lướt thướt kéo qua những ngày ẩm ướt đầu năm, nhiều người dân quê đã bắt đầu nỗi lo cơm áo đến thắt lòng. Niềm vui ngày Tết tan nhanh như một giấc mơ. Giữa những cánh đồng mờ sương, nông dân bì bõm lội bùn mò cua bắt tép. Tháng Giêng dài lê thê trong mưa phùn, rét và đói.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Đang là những ngày cuối Giêng. Lạ làm sao, những hàng cây trên đường lại miệt mài trút lá. Đâu phải mùa thu mà lá vẫn rơi ngập đường. Hình như có quá nhiều sự đổi thay ở cả thiên nhiên và con người. Cây cối vẫn ra hoa trổ lộc nhưng song hành cùng nó là sự tàn phai, héo úa giữa mùa xuân. Cuộc sống bây giờ no đủ hơn nên người ta không mấy bận lòng cái ăn cái mặc. Với nhiều người, nhiều gia đình, những cuộc du xuân bắt đầu từ mùng 2 Tết nối dài đến hết tháng Giêng.

Tuy nhiên, cuộc đời vẫn luôn tiềm ẩn những nguy cơ, bất ổn khó lường, nằm ngoài những dự định tính toán của con người. Nhớ lại, tháng Giêng năm nào, khi đại dịch Covid-19 bắt đầu bùng phát ở Vũ Hán (Trung Quốc), cả nhân loại hoang mang, lo âu và sợ hãi. Đại dịch càn quét qua các quốc gia, gây nên những tổn thất nghiêm trọng về người và của, đặt ra những thách thức không nhỏ cho loài người trong việc kiềm chế và kiểm soát dịch bệnh. Và tháng Giêng này, khi năm mới vừa sang, 2 trận động đất kinh hoàng đã xảy ra ở Thổ Nhĩ Kỳ và Syria, biến những thành phố xinh đẹp thành đống hoang tàn đổ nát và cướp đi sinh mạng hàng chục ngàn người. Hiểm hoạ sinh tử phút chốc khiến mạng sống con người trở nên bé nhỏ, mong manh. Giàu sang, phú quý trở nên vô nghĩa khi tất thảy thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Những diễn biến khó lường của thiên tai, dịch bệnh vẫn luôn rình rập đe dọa cuộc sống con người, khiến ta nghĩ nhiều hơn về giá trị sống và niềm vui sống đích thực. Nhớ lại những tháng năm qua và nghĩ về những năm tháng tới, không phải để so sánh hay lo âu, mà để trân quý hơn hiện tại, chắt chiu những giá trị sống quý báu mà ta đang sở hữu. Một hình hài khỏe mạnh, một tâm hồn đẹp đẽ, một bầu trời hòa bình và khả năng tự lao động ở mỗi người là tài sản vô giá của mỗi chúng ta và của cả đất nước này.

Tháng Giêng đang dần đi qua, trong niềm vui và nỗi buồn, như hàng cây trên đường vừa đâm chồi vừa trút lá. Thì hãy cứ tin và mong, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tất cả chúng ta.

Có thể bạn quan tâm

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.