Ra Giêng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Có một khoảng thời gian sau Tết Nguyên đán, những ngày tháng Giêng ấm nồng và trong trẻo thường được gọi là “ra Giêng”.

Ra Giêng là khi mùa đông lạnh giá vừa đi qua, mùa xuân dịu dàng đang đến cùng khí vị ngọt ngào của đất trời. Những nụ hoa chúm chím trên cành, những chồi non tách vỏ xòe lộc biếc, tiếng chim đuổi nhau lích rích, chíp chiu trong vòm lá, sự sinh sôi tượng hình trong từng nõn búp, từng dòng nhựa chảy trong thân cành. Hơi xuân quyện trong hương hoa chanh, hoa bưởi nồng nàn, thơm ngát. Ra Giêng là những ngày đẹp nhất của mùa xuân.

Lòng người buổi ra Giêng cũng hệt như “khăn mới thêu”, phơi phới, hân hoan bao hy vọng và mộng ước. Những lo toan, dồn đuổi của áp lực công việc, của gánh mưu sinh chưa kịp đè nặng trên vai. Hay ít ra, người ta cũng đang tạm buông bỏ, cho thân, tâm nhẹ nhõm. Ra Giêng là lúc thích hợp để thực hiện những dự định lớn lao, những sự kiện trọng đại trong đời: làm nhà, ăn hỏi, khai trương, cưới vợ... “Ra Giêng anh cưới em”, “ra Giêng mở móng”, “ra Giêng mở hàng”… trở thành những câu nói quen thuộc với nhiều người trong chúng ta không biết tự bao giờ. Người ta tin và mong, mọi sự khởi đầu khi ra Giêng đều mang lại niềm vui và kết quả tốt đẹp.

Thế hệ trẻ ngày nay ít ai biết rằng, tháng Giêng lại thường là thời gian khởi đầu của những nỗi buồn lo ở phần đông các gia đình nông thôn Việt Nam thế kỷ trước. Dẫu Tết vừa đi qua, hoa mơ, hoa mận còn nở trắng vườn và những đợt lạnh còn lướt thướt kéo qua những ngày ẩm ướt đầu năm, nhiều người dân quê đã bắt đầu nỗi lo cơm áo đến thắt lòng. Niềm vui ngày Tết tan nhanh như một giấc mơ. Giữa những cánh đồng mờ sương, nông dân bì bõm lội bùn mò cua bắt tép. Tháng Giêng dài lê thê trong mưa phùn, rét và đói.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Đang là những ngày cuối Giêng. Lạ làm sao, những hàng cây trên đường lại miệt mài trút lá. Đâu phải mùa thu mà lá vẫn rơi ngập đường. Hình như có quá nhiều sự đổi thay ở cả thiên nhiên và con người. Cây cối vẫn ra hoa trổ lộc nhưng song hành cùng nó là sự tàn phai, héo úa giữa mùa xuân. Cuộc sống bây giờ no đủ hơn nên người ta không mấy bận lòng cái ăn cái mặc. Với nhiều người, nhiều gia đình, những cuộc du xuân bắt đầu từ mùng 2 Tết nối dài đến hết tháng Giêng.

Tuy nhiên, cuộc đời vẫn luôn tiềm ẩn những nguy cơ, bất ổn khó lường, nằm ngoài những dự định tính toán của con người. Nhớ lại, tháng Giêng năm nào, khi đại dịch Covid-19 bắt đầu bùng phát ở Vũ Hán (Trung Quốc), cả nhân loại hoang mang, lo âu và sợ hãi. Đại dịch càn quét qua các quốc gia, gây nên những tổn thất nghiêm trọng về người và của, đặt ra những thách thức không nhỏ cho loài người trong việc kiềm chế và kiểm soát dịch bệnh. Và tháng Giêng này, khi năm mới vừa sang, 2 trận động đất kinh hoàng đã xảy ra ở Thổ Nhĩ Kỳ và Syria, biến những thành phố xinh đẹp thành đống hoang tàn đổ nát và cướp đi sinh mạng hàng chục ngàn người. Hiểm hoạ sinh tử phút chốc khiến mạng sống con người trở nên bé nhỏ, mong manh. Giàu sang, phú quý trở nên vô nghĩa khi tất thảy thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Những diễn biến khó lường của thiên tai, dịch bệnh vẫn luôn rình rập đe dọa cuộc sống con người, khiến ta nghĩ nhiều hơn về giá trị sống và niềm vui sống đích thực. Nhớ lại những tháng năm qua và nghĩ về những năm tháng tới, không phải để so sánh hay lo âu, mà để trân quý hơn hiện tại, chắt chiu những giá trị sống quý báu mà ta đang sở hữu. Một hình hài khỏe mạnh, một tâm hồn đẹp đẽ, một bầu trời hòa bình và khả năng tự lao động ở mỗi người là tài sản vô giá của mỗi chúng ta và của cả đất nước này.

Tháng Giêng đang dần đi qua, trong niềm vui và nỗi buồn, như hàng cây trên đường vừa đâm chồi vừa trút lá. Thì hãy cứ tin và mong, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tất cả chúng ta.

Có thể bạn quan tâm

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

null