Ông già bán kem rong 30 năm nuôi vợ bệnh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Suốt 30 năm qua, dù nắng dù mưa ông Điệp vẫn đẩy xe kem rong ruổi khắp Sài Gòn để kiếm tiền thuốc men cho vợ. Với ông, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi ngày đi bán, về ăn cơm cùng vợ trong căn nhà nhỏ.

Trong con hẻm trên đường Võ Duy Ninh (quận Bình Thạnh, TP. HCM), ai cũng biết ông Đỗ Mộng Điệp với tên gọi “ông Ba bán kem”. Dù đã 78 tuổi nhưng hằng ngày ông vẫn đẩy xe kem đi ra các trường học trong khu vực để kiếm tiền thuốc men cho vợ.

 

Ông Điệp mang trong mình ba bốn thứ bệnh của tuổi già nhưng vẫn hàng ngày đi bán.
Ông Điệp mang trong mình ba bốn thứ bệnh của tuổi già nhưng vẫn hàng ngày đi bán.

Bán kem nuôi vợ bệnh

Một ngày giữa tháng mười, chúng tôi tìm đến nhà ông Đỗ Mộng Điệp tại số 113/68/7a đường Võ Duy Ninh. Lối vào nhà ông Điệp bé xíu, chỉ một người đi vừa, ngay cả chiếc xe kem là công cụ mưu sinh duy nhất ông Điệp cũng phải để ở ngoài đường. Sâu bên trong, căn nhà chưa đầy 15 mét vuông chỉ đủ kê cái bàn, cái võng rồi cái bếp là tới bức tường.

Trên bàn, dưới tủ là đủ thứ thuốc, ông Điệp cho biết ông vừa đi khám về, bác sĩ cho thuốc uống một tháng nên nhìn thôi cũng thấy ngán.

 

Gần 50 năm cưới nhau mà chưa một lần ảnh to tiếng với tui, suốt ngày cứ anh anh, em em chứ không nhăn nhó hay cáu gắt điều gì. Từ khi tui bị bệnh không đi bán được, nhìn ảnh lo lắng tui thấy sót lắm nhưng không biết có thể làm gì được. Có những ngày vợ chồng ăn cơm chan canh hoặc chan nước mì gói nhưng ảnh cũng không than trách lấy một câu.

Ông Điệp kể, ông và bà Nguyễn Thị Kim Dân (69 tuổi) gặp nhau khi hai người còn làm ở Nha Trang. Khi đó, chạy loạn thời chiến nên bà Dân không có người thân, ông Điệp nhìn bà lại thấy ưng bụng nên dắt bà về xin phép cha mẹ ông cho hai người ở với nhau như vợ chồng.

Cuộc sống khó khăn, hai ông bà làm đủ nghề, đi từ Nha Trang đến Cà Mau làm thuê làm mướn nhưng vẫn không đủ sống nên đến năm 1990, hai ông bà bàn nhau lên Sài Gòn mưu sinh.

Ông Điệp tâm sự: “Hồi mới lên Sài Gòn, bả đi bán vé số, còn tui đi bán kem, ở bờ ở bụi rồi cũng thuê được cái nhà. Sau dành dụm mua được miếng đất là chuồng heo phía sau nhà của một gia đình khác nên dựng chòi ở tạm. Hễ gió là ướt hết sạch, trong cũng như ngoài. Cách đây 10 năm, phường xây cho cái nhà tình thương này trên chính cái chuồng heo hồi đó luôn nè, may nhờ vậy mà có nơi che mưa che nắng”.

Vì đi bán vé số dạo trong thời gian dài, bà Dân bị đau đầu gối, uống thuốc tây riết rồi lại thêm bệnh đau tim, mờ mắt, đi lại khó khăn nên bà nghỉ bán, tất cả lo toan dồn lên vai ông Điệp.

Vậy là từ đó, ông Điệp đi bán đều đặn hơn, bất kể nắng mưa, ông đi đến khi nào bán hết kem mới về.

“Ngày trước còn khỏe đi được nhiều nơi lắm, ngõ ngách nào tui cũng len lỏi vô. Nhưng mấy năm gần đây, đi về là mệt quá thở không ra hơi nên tui chỉ bán ở hai trường học gần nhà. Cứ sáng đẩy đi chiều đẩy về, có ngày đến 7 giờ tối mới bán hết nhưng vẫn ráng, chứ bán không hết về chỉ còn cách đổ đi, hai ông bà già không lẽ ngồi ăn kem”, ông Điệp kể.

Vậy nhưng mấy ngày gần đây ông Điệp đổ bệnh, lại trúng mùa mưa, xe kem để ngoài đường mục nát và thủng, bánh xe cũng ngoặt qua một bên. Nhìn chiếc xe, ông xót ruột vừa sửa vừa nói: “Tui chỉ mong mau mau bớt bệnh để còn đi bán lại, chứ nghỉ lâu quá mất mối hết”.

 

Bà Dân bật khóc khi nghĩ về bệnh tình của hai vợ chồng.
Bà Dân bật khóc khi nghĩ về bệnh tình của hai vợ chồng.

Hạnh phúc giản đơn

Nhìn ông chồng già ngồi móm mém nhai cơm chan canh, bà Dân tâm sự: “Gần 50 năm cưới nhau mà chưa một lần ảnh to tiếng với tui, suốt ngày cứ anh anh, em em chứ không nhăn nhó hay cáu gắt điều gì. Từ khi tui bị bệnh không đi bán được, nhìn ảnh lo lắng tui thấy xót lắm nhưng không biết có thể làm gì được. Có những ngày vợ chồng ăn cơm chan canh hoặc chan nước mì gói nhưng ảnh cũng không than trách lấy một câu”.

Từ ngày còn trẻ, bà Dân đã không có khả năng sinh con, bao nhiêu lời ra tiếng vào khiến bà đau lòng nhưng ông Điệp cũng không lấy đó làm buồn mà luôn động viên: “Con cái là thứ trời cho, ông bà không được trời cho con cái thì ráng nương tựa vào nhau lúc tuổi già”.

Bà Dân trải lòng, ông bán hết xe kem là lời được tám chục ngàn, vừa đủ mua gạo với thuốc men một ngày của bà. Từ ngày ông Điệp đổ bệnh, nhờ sự giúp đỡ của mọi người nên ông bà vẫn có cơm cháo qua ngày.

“Cầu cho tui đi trước ảnh chứ ảnh mà đi trước là tui cũng uống thuốc rồi chết theo thôi chứ ở lại đâu có ai chăm. Giờ nhà cửa này ai tới xin gì tui cũng cho hết, chứ giờ chồng bệnh vợ bệnh là không có ham cái gì hết…”, bỏ lửng câu nói bà Dân lấy tay quệt nước mắt rồi nhìn về phía người chồng.

Theo thanhnien

Có thể bạn quan tâm

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Đề án 06: Động lực xây dựng tỉnh nhà hiện đại, văn minh - Kỳ cuối: Tháo gỡ điểm nghẽn để về đích đúng tiến độ

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ cuối: Tháo gỡ điểm nghẽn để về đích đúng tiến độ

(GLO)- Triển khai Đề án 06 về phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030, các cơ quan, ban, ngành, đơn vị phối hợp chặt chẽ để tháo gỡ những điểm nghẽn, khó khăn, bất cập nhằm thực hiện đúng tiến độ.

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, rất nhiều người lính đã không chỉ cống hiến xương máu, bảo vệ từng tấc đất biên cương, mà còn coi nơi mình chiến đấu là quê hương thứ 2 để ươm mầm tình yêu, cho hạnh phúc hôm nay.

Ở góc Tây Nam

Ở góc Tây Nam

Bà chủ homestay đầu tiên trên đảo Hòn Đốc (Kiên Giang) - Phương Thảo - kể hồi mới theo chồng ra đảo, ở đây cái gì cũng thiếu. Nước ngọt mỗi ngày đều phải chờ xà-lan chở từ Hà Tiên ra, mỗi nhà xách theo một can 30l ra cầu cảng nhận phát nước.

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.

"Đã có thầy ở đây..."

"Đã có thầy ở đây..."

Có thầy ở đây, trái tim trẻ thơ được sưởi ấm giữa những giông gió cuộc đời. Có cô ở đây, trẻ thơ vững bước trên hành trình gom nhặt kiến thức. Có thầy, cô ở đây, các em không chỉ học cách viết những con chữ mà còn học cách sống, cách yêu thương, cách đứng dậy sau vấp ngã…

Đổi thay ở làng phong Quy Hòa

Đổi thay ở làng phong Quy Hòa

Làng Quy Hòa, ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên bờ biển Quy Nhơn, là nơi trú ngụ cho những bệnh nhân phong trong nhiều thập kỷ. Trải qua nhiều biến động, cùng với tiến bộ của y học, căn bệnh nan y ngày nào đã không còn là nỗi ám ảnh.