Ông già bán kem rong 30 năm nuôi vợ bệnh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Suốt 30 năm qua, dù nắng dù mưa ông Điệp vẫn đẩy xe kem rong ruổi khắp Sài Gòn để kiếm tiền thuốc men cho vợ. Với ông, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi ngày đi bán, về ăn cơm cùng vợ trong căn nhà nhỏ.

Trong con hẻm trên đường Võ Duy Ninh (quận Bình Thạnh, TP. HCM), ai cũng biết ông Đỗ Mộng Điệp với tên gọi “ông Ba bán kem”. Dù đã 78 tuổi nhưng hằng ngày ông vẫn đẩy xe kem đi ra các trường học trong khu vực để kiếm tiền thuốc men cho vợ.

 

Ông Điệp mang trong mình ba bốn thứ bệnh của tuổi già nhưng vẫn hàng ngày đi bán.
Ông Điệp mang trong mình ba bốn thứ bệnh của tuổi già nhưng vẫn hàng ngày đi bán.

Bán kem nuôi vợ bệnh

Một ngày giữa tháng mười, chúng tôi tìm đến nhà ông Đỗ Mộng Điệp tại số 113/68/7a đường Võ Duy Ninh. Lối vào nhà ông Điệp bé xíu, chỉ một người đi vừa, ngay cả chiếc xe kem là công cụ mưu sinh duy nhất ông Điệp cũng phải để ở ngoài đường. Sâu bên trong, căn nhà chưa đầy 15 mét vuông chỉ đủ kê cái bàn, cái võng rồi cái bếp là tới bức tường.

Trên bàn, dưới tủ là đủ thứ thuốc, ông Điệp cho biết ông vừa đi khám về, bác sĩ cho thuốc uống một tháng nên nhìn thôi cũng thấy ngán.

 

Gần 50 năm cưới nhau mà chưa một lần ảnh to tiếng với tui, suốt ngày cứ anh anh, em em chứ không nhăn nhó hay cáu gắt điều gì. Từ khi tui bị bệnh không đi bán được, nhìn ảnh lo lắng tui thấy sót lắm nhưng không biết có thể làm gì được. Có những ngày vợ chồng ăn cơm chan canh hoặc chan nước mì gói nhưng ảnh cũng không than trách lấy một câu.

Ông Điệp kể, ông và bà Nguyễn Thị Kim Dân (69 tuổi) gặp nhau khi hai người còn làm ở Nha Trang. Khi đó, chạy loạn thời chiến nên bà Dân không có người thân, ông Điệp nhìn bà lại thấy ưng bụng nên dắt bà về xin phép cha mẹ ông cho hai người ở với nhau như vợ chồng.

Cuộc sống khó khăn, hai ông bà làm đủ nghề, đi từ Nha Trang đến Cà Mau làm thuê làm mướn nhưng vẫn không đủ sống nên đến năm 1990, hai ông bà bàn nhau lên Sài Gòn mưu sinh.

Ông Điệp tâm sự: “Hồi mới lên Sài Gòn, bả đi bán vé số, còn tui đi bán kem, ở bờ ở bụi rồi cũng thuê được cái nhà. Sau dành dụm mua được miếng đất là chuồng heo phía sau nhà của một gia đình khác nên dựng chòi ở tạm. Hễ gió là ướt hết sạch, trong cũng như ngoài. Cách đây 10 năm, phường xây cho cái nhà tình thương này trên chính cái chuồng heo hồi đó luôn nè, may nhờ vậy mà có nơi che mưa che nắng”.

Vì đi bán vé số dạo trong thời gian dài, bà Dân bị đau đầu gối, uống thuốc tây riết rồi lại thêm bệnh đau tim, mờ mắt, đi lại khó khăn nên bà nghỉ bán, tất cả lo toan dồn lên vai ông Điệp.

Vậy là từ đó, ông Điệp đi bán đều đặn hơn, bất kể nắng mưa, ông đi đến khi nào bán hết kem mới về.

“Ngày trước còn khỏe đi được nhiều nơi lắm, ngõ ngách nào tui cũng len lỏi vô. Nhưng mấy năm gần đây, đi về là mệt quá thở không ra hơi nên tui chỉ bán ở hai trường học gần nhà. Cứ sáng đẩy đi chiều đẩy về, có ngày đến 7 giờ tối mới bán hết nhưng vẫn ráng, chứ bán không hết về chỉ còn cách đổ đi, hai ông bà già không lẽ ngồi ăn kem”, ông Điệp kể.

Vậy nhưng mấy ngày gần đây ông Điệp đổ bệnh, lại trúng mùa mưa, xe kem để ngoài đường mục nát và thủng, bánh xe cũng ngoặt qua một bên. Nhìn chiếc xe, ông xót ruột vừa sửa vừa nói: “Tui chỉ mong mau mau bớt bệnh để còn đi bán lại, chứ nghỉ lâu quá mất mối hết”.

 

Bà Dân bật khóc khi nghĩ về bệnh tình của hai vợ chồng.
Bà Dân bật khóc khi nghĩ về bệnh tình của hai vợ chồng.

Hạnh phúc giản đơn

Nhìn ông chồng già ngồi móm mém nhai cơm chan canh, bà Dân tâm sự: “Gần 50 năm cưới nhau mà chưa một lần ảnh to tiếng với tui, suốt ngày cứ anh anh, em em chứ không nhăn nhó hay cáu gắt điều gì. Từ khi tui bị bệnh không đi bán được, nhìn ảnh lo lắng tui thấy xót lắm nhưng không biết có thể làm gì được. Có những ngày vợ chồng ăn cơm chan canh hoặc chan nước mì gói nhưng ảnh cũng không than trách lấy một câu”.

Từ ngày còn trẻ, bà Dân đã không có khả năng sinh con, bao nhiêu lời ra tiếng vào khiến bà đau lòng nhưng ông Điệp cũng không lấy đó làm buồn mà luôn động viên: “Con cái là thứ trời cho, ông bà không được trời cho con cái thì ráng nương tựa vào nhau lúc tuổi già”.

Bà Dân trải lòng, ông bán hết xe kem là lời được tám chục ngàn, vừa đủ mua gạo với thuốc men một ngày của bà. Từ ngày ông Điệp đổ bệnh, nhờ sự giúp đỡ của mọi người nên ông bà vẫn có cơm cháo qua ngày.

“Cầu cho tui đi trước ảnh chứ ảnh mà đi trước là tui cũng uống thuốc rồi chết theo thôi chứ ở lại đâu có ai chăm. Giờ nhà cửa này ai tới xin gì tui cũng cho hết, chứ giờ chồng bệnh vợ bệnh là không có ham cái gì hết…”, bỏ lửng câu nói bà Dân lấy tay quệt nước mắt rồi nhìn về phía người chồng.

Theo thanhnien

Có thể bạn quan tâm

'Báu vật' của làng

'Báu vật' của làng

Hàng chục cây kơ nia trăm năm tuổi được người dân ở Bình Định ví như 'báu vật' được bảo vệ qua nhiều thế hệ. Địa phương đang lập hồ sơ đề nghị công nhận rừng kơ nia này thành rừng cây di sản VN.

Trường Sa: Vững vàng nơi đầu sóng - Kỳ IV: “Điểm tựa” cho ngư dân vươn khơi bám biển

Trường Sa: Vững vàng nơi đầu sóng - Kỳ IV: “Điểm tựa” cho ngư dân vươn khơi bám biển

Cùng với nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền và bảo đảm an ninh trên biển, thời gian qua, công tác dân vận luôn được cán bộ, chiến sĩ trên các đảo thuộc quần đảo Trường Sa quan tâm triển khai hiệu quả, thực sự trở thành “điểm tựa” vững chắc để ngư dân an tâm vươn khơi bám biển.

Xóm Mồ Côi không còn 'mồ côi'

Xóm Mồ Côi không còn 'mồ côi'

Ở rìa TP.Hội An (Quảng Nam) có một xóm nhỏ với cái tên thật lạ: xóm Mồ Côi. Xóm chỉ mấy nóc nhà nhưng có tới 12 liệt sĩ, bao gồm 2 Anh hùng LLVT nhân dân, hy sinh trong 2 cuộc kháng chiến chống ngoại xâm.

Chuyện những người đam mê đờn ca tài tử

Chuyện những người đam mê đờn ca tài tử

(GLO)- Ở một “sân khấu” nhỏ trong căn nhà tại tổ 2 (phường Sông Bờ, thị xã Ayun Pa, tỉnh Gia Lai), những bài ca cổ vào thập niên 80-90 của thế kỷ trước vẫn thường xuyên được cất lên bởi những người đam mê loại hình nghệ thuật dân gian đặc trưng vùng Nam Bộ.

Thung lũng Ia Drăng: Ngày ấy, bây giờ

Thung lũng Ia Drăng: Ngày ấy, bây giờ

(GLO)- Nói đến thung lũng Ia Drăng, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến nơi ghi dấu trận thắng Mỹ đầu tiên của quân và dân ta ở Tây Nguyên. Nửa thế kỷ sau ngày đất nước thống nhất, vùng chiến địa năm xưa đang từng ngày “thay da, đổi thịt”.

Vững niềm tin chiến thắng

Vững niềm tin chiến thắng

(GLO)- Với niềm tin chiến thắng, những thầy thuốc kiên trung đã vượt mọi gian khổ, hy sinh cho đến ngày thống nhất đất nước. Trong tháng Tư lịch sử này, nhớ lại những năm tháng cống hiến sức trẻ vì độc lập, tự do của Tổ quốc, ai cũng xúc động xen lẫn tự hào.

Những người trẻ dân tộc thiểu số đong đầy tình yêu buôn làng-Kỳ 1: Bệ phóng cho những ước mơ

E-magazineNhững người trẻ dân tộc thiểu số đong đầy tình yêu buôn làng-Kỳ 1: Bệ phóng cho những ước mơ

(GLO)- Đồng hành cùng sự sáng tạo, đổi mới của người trẻ, các tổ chức Đoàn-Hội trên địa bàn tỉnh Gia Lai không chỉ là điểm tựa vững chắc mà còn trở thành bệ phóng, giúp họ tự tin bứt phá, vượt qua giới hạn bản thân và lan tỏa giá trị văn hóa dân tộc sâu rộng trong cộng đồng.

Kỳ tích cao su vươn mình trên xứ sở Angko - Kampong Thom: Kỳ cuối-Đời sống người lao động ngày càng nâng cao

Cao su vươn mình trên xứ sở Angkor - Kampong Thom: Kỳ cuối - Đời sống người lao động ngày càng nâng cao

(GLO)- Bên cạnh xây dựng tổ chức Đảng vững mạnh, phát triển sản xuất kinh doanh, Đảng ủy, Ban Giám đốc Công ty cổ phần Cao su Chư Sê - Kampong Thom luôn quan tâm cải thiện đời sống cho hơn 3.300 lao động tại Campuchia với thu nhập bình quân 10 triệu đồng/tháng.