Những người mẹ điên: Nỗi đau không thành lời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Hai người đàn bà câm điếc, tâm thần bị cưỡng hiếp phải mang thai đến... bốn lần. Vậy có bao nhiêu lần họ bị hiếp mà không mang thai? Những nỗi đau thể xác và ám ảnh đè lên tâm hồn họ suốt những năm qua thế nào?...

Chị em bà Cao Thị Bớ, Cao Thị Hương với bữa tối tạm bợ
Chị em bà Cao Thị Bớ, Cao Thị Hương với bữa tối tạm bợ
Họ là Cao Thị Hương, 41 tuổi, và Cao Thị Bớ, 47 tuổi, ngụ xóm 4, H.Yên Thành, Nghệ An. Tôi cùng Cao Thị Lan (24 tuổi, con gái bà Hương) về quê thăm họ. Ở Vinh bắt xe buýt về Yên Thành, từ nơi chúng tôi xuống xe, phải đi thêm 7 - 8 km nữa mới về tới xóm 4. Đến nhà hai người đàn bà câm điếc thì trời đã sẩm tối.
Ám ảnh bị hiếp dâm
Không biết do ngẫu nhiên hay có lý do nào khác mà nhà của những người đàn bà điên tôi ghé thăm thường nằm trên những đoạn đường vắng hoặc ở nơi chơ vơ ít người qua lại... Có lẽ vì thế mà nó dễ trở thành chốn giải khuây cho những gã đàn ông đồi bại.
Ngôi nhà nhỏ có cái cổng rào bằng tre, nằm dưới chân núi. Nhà không mở điện. Lan bảo tôi đứng đợi cho tới khi có người nhìn ra bởi cả mẹ và dì cô đều điếc, không thể nghe tiếng gọi. Gần 10 phút sau thì bà Cao Thị Hương thấy có bóng người trước cổng nên “lén lút” nhìn. Khi biết là Lan, bà mới nhảy chân sáo ra mở cửa. Chờ bà Hương tháo xong bốn lớp khóa cửa bằng dây nhợ chằng chịt và Lan phải ra hiệu cho mẹ nói tôi là bạn học, lúc này tôi mới được vào nhà.
Lan giải thích: “Mẹ em bị ám ảnh vì trước đây từng bị đàn ông đột nhập vào nhà nhiều lần. Em cũng là kết quả của một trong những lần mẹ bị như thế”. Đầu năm nay, chính quyền hỗ trợ một phần để xây cho chị em bà Hương một ngôi nhà tình nghĩa. Từ ngày có nhà, trời vừa sập tối là hai chị em bà đóng chặt cửa ở trong nhà. Chỉ khi nào thấy rõ mặt người quen bà mới mở cửa cho vào.
Trước đây, mẹ và dì ở túp lều cũ không có bể nước, nơi tắm rửa cũng được che chắn qua loa. Nhà xí nằm sâu phía trong chuồng trâu. Nhìn ngôi nhà tuềnh toàng cách xa đường rồi nhìn lại hai người phụ nữ câm điếc thân hình nhỏ thó, tôi hiểu phần nào việc họ cứ hết lần này tới lần khác bị hiếp dâm mà không thể phản kháng hay cầu cứu ai.

Bữa cơm sum họp của mẹ con bà Hương trong căn bếp nhỏ
Bữa cơm sum họp của mẹ con bà Hương trong căn bếp nhỏ
Trong lúc mẹ và dì lủi thủi dọn cơm, Lan trầm giọng: “Năm 1993 dì Bớ mang bầu”. Tôi hỏi chồng dì là ai, Lan lắc đầu: “Dì em bị một người đàn ông đột nhập vào lều cưỡng hiếp”. Kết quả, bà Bớ sinh ra một người con trai nhưng không lâu sau đứa con mất.
Mọi người dần quên việc bà Bớ từng bị cưỡng hiếp tới mang bầu. Cho tới năm 1996, xóm làng lại lao xao việc bà Hương có bầu. Đứa bé trong bụng chính là Lan nhưng ai là bố của cô mãi là một ẩn số. Sau khi sinh Lan, bà Hương thêm mấy lần bị hiếp dâm nhưng có hai lần mang bầu, trong đó một lần bị sẩy thai. Lần cuối là năm 2000 bà sinh được một con trai, đặt tên Cường. Dù người trong làng đều đoán ra cha đứa bé nhưng do không có bằng cớ nên không thể buộc tội.
Tính ra, cả hai người đàn bà có tới bốn lần mang thai do bị cưỡng hiếp. Cả bà Hương và bà Bớ đều không biết mặt người cưỡng hiếp mình. Hệ quả là những đứa trẻ sinh ra đều không biết cha là ai. Sinh con trong hoàn cảnh bệnh tật, gia cảnh lại khó khăn, ba mẹ con bà Hương sống những ngày tháng đầy tủi nhục.
Thời gian đó, ngoài vật vã với những chất vấn từ người thân về việc bị ai cưỡng hiếp, bà Hương còn phải gắng sức lao động. Ngày nào bà cũng dắt trâu ra đồng từ sáng sớm, trồng rau, làm mướn để có cơm cho con ăn.

Bà Cao Thị Hương dù tâm thần và câm điếc bẩm sinh nhưng vẫn chăm chỉ lao động ẢNH: LAM NGỌC
Bà Cao Thị Hương dù tâm thần và câm điếc bẩm sinh nhưng vẫn chăm chỉ lao động ẢNH: LAM NGỌC
Ly biệt
Gia cảnh nghèo, bẩm sinh lại bệnh tật, chị em bà Bớ chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng sinh con bởi họ sợ sẽ trở thành gánh nặng. Vậy mà họ vẫn không tránh được định mệnh. Sau khi bị hiếp dâm, bà Bớ một lần sinh nở, còn bà Hương cũng sinh được hai con. Hai người đàn bà điên thì cách nào để nuôi dạy con? Gánh nặng lại oằn lên vai của những người thân còn lại trong gia đình.
Vì ở gần nên ông Cao Văn Châu (em trai cùng cha khác mẹ với bà Hương) ngoài việc lo miếng ăn, tấm áo cho bốn đứa con mình, lại phải gồng gánh thêm chị em Lan. Là nông dân chân lấm tay bùn, sau một thời gian chật vật, ông Châu đành gửi hai cháu vào làng trẻ SOS. Lúc được đón đi, Lan mới 7 tuổi, còn Cường 3 tuổi. Ở đây, hai chị em được ở chung nhà, được lo ăn ở, học hành; thỉnh thoảng có thể về thăm mẹ nên ông Châu cũng phần nào yên tâm. Suốt những năm hai đứa cháu ở làng trẻ, chỉ có ông Châu là người tới lui thăm nom, hỏi han.
Dù việc bị cưỡng hiếp rồi sinh con là ngoài ý muốn, nhưng bà Hương lại đặc biệt rất thương yêu con. Hôm người ở làng SOS đến đón chị em Lan đi, bà Hương cứ khư khư giữ con ở cửa, cho tới khi biết con mình được đưa đi học bà mới cho họ đón. Xe chở hai đứa con lăn bánh, người mẹ điên vẫn chạy theo sau. Khi chiếc xe khuất hẳn, bà cũng cứ nhắm theo hướng đó mà đi bộ. Cho tới khi ra tới quốc lộ thấy quá nhiều xe, không còn phân biệt được hướng nào bà mới dừng lại, gặp ai cũng níu ra hiệu hỏi có thấy hai đứa con bà không.
Từ đó, trong tâm trí người mẹ điên chỉ ghi nhớ hình ảnh của Lan và Cường lúc nhỏ. Giờ đây, khi có ai tới nhà bà cũng dùng động tác kể chuyện Lan và Cường khi còn bé.
Tối đó, hôm cùng Lan về thăm nhà, đã quá 23 giờ khuya khi tôi và Lan đã yên vị trên giường, bà Hương vẫn đứng ở mép cửa ghé mắt nhìn vào. Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, nếp nhăn trên đuôi mắt bà cứ nhúm lại, bà ngắm con mình ngủ rồi lại tự cười một mình. Lâu lâu, bà chạy lại ra hiệu: có cần cụp cái quạt xuống không? Chút chút bà lại vén cái chăn len âm ẩm mùi mốc bởi chăn đó bà dành riêng cho con gái, mà lâu lắm Lan mới có dịp về thăm mẹ.
(còn tiếp)
Xách dao kiếm con
Người trong xóm sợ nhất là những ngày Lan về thăm nhà vì những ngày đó bà Hương rất hay nổi điên. Thấy Lan qua nhà ai chơi lâu lâu không về là bà Hương xách dao, vác chĩa đi tìm.
Bà Nguyễn Thị Hải (43 tuổi, hàng xóm) kể: “Tôi có đứa con tầm tuổi Lan, mỗi khi có dịp về nhà, bạn bè quấn quýt với nhau. Tuy nhiên, cứ nghe tiếng Lan ở nhà tôi là cô Hương vác dao qua tận nhà. Cô đuổi bất cứ ai từ già trẻ, lớn bé để chém bởi cô bị ám ảnh việc có người bắt mất con mình. Trong suy nghĩ, cô tưởng gia đình tôi bắt Lan ở đây nên nổi điên. Những lần như thế, cả nhà chỉ biết chạy”.
Theo Lam Ngọc (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Đề án 06: Động lực xây dựng tỉnh nhà hiện đại, văn minh - Kỳ cuối: Tháo gỡ điểm nghẽn để về đích đúng tiến độ

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ cuối: Tháo gỡ điểm nghẽn để về đích đúng tiến độ

(GLO)- Triển khai Đề án 06 về phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030, các cơ quan, ban, ngành, đơn vị phối hợp chặt chẽ để tháo gỡ những điểm nghẽn, khó khăn, bất cập nhằm thực hiện đúng tiến độ.

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, rất nhiều người lính đã không chỉ cống hiến xương máu, bảo vệ từng tấc đất biên cương, mà còn coi nơi mình chiến đấu là quê hương thứ 2 để ươm mầm tình yêu, cho hạnh phúc hôm nay.

Ở góc Tây Nam

Ở góc Tây Nam

Bà chủ homestay đầu tiên trên đảo Hòn Đốc (Kiên Giang) - Phương Thảo - kể hồi mới theo chồng ra đảo, ở đây cái gì cũng thiếu. Nước ngọt mỗi ngày đều phải chờ xà-lan chở từ Hà Tiên ra, mỗi nhà xách theo một can 30l ra cầu cảng nhận phát nước.

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.

"Đã có thầy ở đây..."

"Đã có thầy ở đây..."

Có thầy ở đây, trái tim trẻ thơ được sưởi ấm giữa những giông gió cuộc đời. Có cô ở đây, trẻ thơ vững bước trên hành trình gom nhặt kiến thức. Có thầy, cô ở đây, các em không chỉ học cách viết những con chữ mà còn học cách sống, cách yêu thương, cách đứng dậy sau vấp ngã…

Đổi thay ở làng phong Quy Hòa

Đổi thay ở làng phong Quy Hòa

Làng Quy Hòa, ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên bờ biển Quy Nhơn, là nơi trú ngụ cho những bệnh nhân phong trong nhiều thập kỷ. Trải qua nhiều biến động, cùng với tiến bộ của y học, căn bệnh nan y ngày nào đã không còn là nỗi ám ảnh.