Những người mẹ điên: Nỗi đau không thành lời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Hai người đàn bà câm điếc, tâm thần bị cưỡng hiếp phải mang thai đến... bốn lần. Vậy có bao nhiêu lần họ bị hiếp mà không mang thai? Những nỗi đau thể xác và ám ảnh đè lên tâm hồn họ suốt những năm qua thế nào?...

Chị em bà Cao Thị Bớ, Cao Thị Hương với bữa tối tạm bợ
Chị em bà Cao Thị Bớ, Cao Thị Hương với bữa tối tạm bợ
Họ là Cao Thị Hương, 41 tuổi, và Cao Thị Bớ, 47 tuổi, ngụ xóm 4, H.Yên Thành, Nghệ An. Tôi cùng Cao Thị Lan (24 tuổi, con gái bà Hương) về quê thăm họ. Ở Vinh bắt xe buýt về Yên Thành, từ nơi chúng tôi xuống xe, phải đi thêm 7 - 8 km nữa mới về tới xóm 4. Đến nhà hai người đàn bà câm điếc thì trời đã sẩm tối.
Ám ảnh bị hiếp dâm
Không biết do ngẫu nhiên hay có lý do nào khác mà nhà của những người đàn bà điên tôi ghé thăm thường nằm trên những đoạn đường vắng hoặc ở nơi chơ vơ ít người qua lại... Có lẽ vì thế mà nó dễ trở thành chốn giải khuây cho những gã đàn ông đồi bại.
Ngôi nhà nhỏ có cái cổng rào bằng tre, nằm dưới chân núi. Nhà không mở điện. Lan bảo tôi đứng đợi cho tới khi có người nhìn ra bởi cả mẹ và dì cô đều điếc, không thể nghe tiếng gọi. Gần 10 phút sau thì bà Cao Thị Hương thấy có bóng người trước cổng nên “lén lút” nhìn. Khi biết là Lan, bà mới nhảy chân sáo ra mở cửa. Chờ bà Hương tháo xong bốn lớp khóa cửa bằng dây nhợ chằng chịt và Lan phải ra hiệu cho mẹ nói tôi là bạn học, lúc này tôi mới được vào nhà.
Lan giải thích: “Mẹ em bị ám ảnh vì trước đây từng bị đàn ông đột nhập vào nhà nhiều lần. Em cũng là kết quả của một trong những lần mẹ bị như thế”. Đầu năm nay, chính quyền hỗ trợ một phần để xây cho chị em bà Hương một ngôi nhà tình nghĩa. Từ ngày có nhà, trời vừa sập tối là hai chị em bà đóng chặt cửa ở trong nhà. Chỉ khi nào thấy rõ mặt người quen bà mới mở cửa cho vào.
Trước đây, mẹ và dì ở túp lều cũ không có bể nước, nơi tắm rửa cũng được che chắn qua loa. Nhà xí nằm sâu phía trong chuồng trâu. Nhìn ngôi nhà tuềnh toàng cách xa đường rồi nhìn lại hai người phụ nữ câm điếc thân hình nhỏ thó, tôi hiểu phần nào việc họ cứ hết lần này tới lần khác bị hiếp dâm mà không thể phản kháng hay cầu cứu ai.

Bữa cơm sum họp của mẹ con bà Hương trong căn bếp nhỏ
Bữa cơm sum họp của mẹ con bà Hương trong căn bếp nhỏ
Trong lúc mẹ và dì lủi thủi dọn cơm, Lan trầm giọng: “Năm 1993 dì Bớ mang bầu”. Tôi hỏi chồng dì là ai, Lan lắc đầu: “Dì em bị một người đàn ông đột nhập vào lều cưỡng hiếp”. Kết quả, bà Bớ sinh ra một người con trai nhưng không lâu sau đứa con mất.
Mọi người dần quên việc bà Bớ từng bị cưỡng hiếp tới mang bầu. Cho tới năm 1996, xóm làng lại lao xao việc bà Hương có bầu. Đứa bé trong bụng chính là Lan nhưng ai là bố của cô mãi là một ẩn số. Sau khi sinh Lan, bà Hương thêm mấy lần bị hiếp dâm nhưng có hai lần mang bầu, trong đó một lần bị sẩy thai. Lần cuối là năm 2000 bà sinh được một con trai, đặt tên Cường. Dù người trong làng đều đoán ra cha đứa bé nhưng do không có bằng cớ nên không thể buộc tội.
Tính ra, cả hai người đàn bà có tới bốn lần mang thai do bị cưỡng hiếp. Cả bà Hương và bà Bớ đều không biết mặt người cưỡng hiếp mình. Hệ quả là những đứa trẻ sinh ra đều không biết cha là ai. Sinh con trong hoàn cảnh bệnh tật, gia cảnh lại khó khăn, ba mẹ con bà Hương sống những ngày tháng đầy tủi nhục.
Thời gian đó, ngoài vật vã với những chất vấn từ người thân về việc bị ai cưỡng hiếp, bà Hương còn phải gắng sức lao động. Ngày nào bà cũng dắt trâu ra đồng từ sáng sớm, trồng rau, làm mướn để có cơm cho con ăn.

Bà Cao Thị Hương dù tâm thần và câm điếc bẩm sinh nhưng vẫn chăm chỉ lao động ẢNH: LAM NGỌC
Bà Cao Thị Hương dù tâm thần và câm điếc bẩm sinh nhưng vẫn chăm chỉ lao động ẢNH: LAM NGỌC
Ly biệt
Gia cảnh nghèo, bẩm sinh lại bệnh tật, chị em bà Bớ chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng sinh con bởi họ sợ sẽ trở thành gánh nặng. Vậy mà họ vẫn không tránh được định mệnh. Sau khi bị hiếp dâm, bà Bớ một lần sinh nở, còn bà Hương cũng sinh được hai con. Hai người đàn bà điên thì cách nào để nuôi dạy con? Gánh nặng lại oằn lên vai của những người thân còn lại trong gia đình.
Vì ở gần nên ông Cao Văn Châu (em trai cùng cha khác mẹ với bà Hương) ngoài việc lo miếng ăn, tấm áo cho bốn đứa con mình, lại phải gồng gánh thêm chị em Lan. Là nông dân chân lấm tay bùn, sau một thời gian chật vật, ông Châu đành gửi hai cháu vào làng trẻ SOS. Lúc được đón đi, Lan mới 7 tuổi, còn Cường 3 tuổi. Ở đây, hai chị em được ở chung nhà, được lo ăn ở, học hành; thỉnh thoảng có thể về thăm mẹ nên ông Châu cũng phần nào yên tâm. Suốt những năm hai đứa cháu ở làng trẻ, chỉ có ông Châu là người tới lui thăm nom, hỏi han.
Dù việc bị cưỡng hiếp rồi sinh con là ngoài ý muốn, nhưng bà Hương lại đặc biệt rất thương yêu con. Hôm người ở làng SOS đến đón chị em Lan đi, bà Hương cứ khư khư giữ con ở cửa, cho tới khi biết con mình được đưa đi học bà mới cho họ đón. Xe chở hai đứa con lăn bánh, người mẹ điên vẫn chạy theo sau. Khi chiếc xe khuất hẳn, bà cũng cứ nhắm theo hướng đó mà đi bộ. Cho tới khi ra tới quốc lộ thấy quá nhiều xe, không còn phân biệt được hướng nào bà mới dừng lại, gặp ai cũng níu ra hiệu hỏi có thấy hai đứa con bà không.
Từ đó, trong tâm trí người mẹ điên chỉ ghi nhớ hình ảnh của Lan và Cường lúc nhỏ. Giờ đây, khi có ai tới nhà bà cũng dùng động tác kể chuyện Lan và Cường khi còn bé.
Tối đó, hôm cùng Lan về thăm nhà, đã quá 23 giờ khuya khi tôi và Lan đã yên vị trên giường, bà Hương vẫn đứng ở mép cửa ghé mắt nhìn vào. Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, nếp nhăn trên đuôi mắt bà cứ nhúm lại, bà ngắm con mình ngủ rồi lại tự cười một mình. Lâu lâu, bà chạy lại ra hiệu: có cần cụp cái quạt xuống không? Chút chút bà lại vén cái chăn len âm ẩm mùi mốc bởi chăn đó bà dành riêng cho con gái, mà lâu lắm Lan mới có dịp về thăm mẹ.
(còn tiếp)
Xách dao kiếm con
Người trong xóm sợ nhất là những ngày Lan về thăm nhà vì những ngày đó bà Hương rất hay nổi điên. Thấy Lan qua nhà ai chơi lâu lâu không về là bà Hương xách dao, vác chĩa đi tìm.
Bà Nguyễn Thị Hải (43 tuổi, hàng xóm) kể: “Tôi có đứa con tầm tuổi Lan, mỗi khi có dịp về nhà, bạn bè quấn quýt với nhau. Tuy nhiên, cứ nghe tiếng Lan ở nhà tôi là cô Hương vác dao qua tận nhà. Cô đuổi bất cứ ai từ già trẻ, lớn bé để chém bởi cô bị ám ảnh việc có người bắt mất con mình. Trong suy nghĩ, cô tưởng gia đình tôi bắt Lan ở đây nên nổi điên. Những lần như thế, cả nhà chỉ biết chạy”.
Theo Lam Ngọc (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Hào hùng một thời hoa lửa

Hào hùng một thời hoa lửa

“Trưa 2/4/1975, thanh niên sinh viên học sinh (TNSVHS) nội thành chiếm rạp hát Hòa Bình (Đà Lạt), treo lá cờ Mặt trận Giải phóng và băng rôn “Hoan hô Quân Giải phóng miền Nam” lên nóc rạp hát.

Mùa vàng dưới những rặng cây

Mùa vàng dưới những rặng cây

Những quả cây vàng ươm rụng xuống nằm lổn nhổn dưới rừng cây đã đến mùa thu hoạch. Từng đoàn người lụm cụm nhặt lấy phần hạt tinh túy nhất mang về cho chủ vườn, đưa vào các nhà máy, chế biến thành loại hạt giá trị cao cung ứng cho thị trường khắp thế giới.

Nhân chứng đường số 7

Nhân chứng đường số 7

Đã 50 năm sau cuộc truy kích trên đường số 7 (nay là quốc lộ 25), nhưng những cựu binh vẫn hào hùng kể về câu chuyện một thời kiên cường, sẵn sàng đem cả tính mạng dâng cho Tổ quốc.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3: Đường 7 hồi sinh…

(GLO)- Đường 7 (nay là quốc lộ 25) từng chứng kiến cuộc rút chạy hỗn loạn của quân ngụy vào tháng 3-1975. Nửa thế kỷ trôi qua, vùng đất ấy không còn dáng dấp hoang tàn của chiến tranh mà đã khoác lên mình diện mạo mới, trù phú, màu mỡ và yên bình.

Lối về nẻo thiện

Lối về nẻo thiện

Nơi ấy, những con người lầm lỗi bắt đầu với từng con chữ dưới sự dìu dắt của những người thầy mang sắc phục công an. Lớp học đặc biệt còn nhen nhóm ý chí hoàn lương, mở thêm một cánh cửa ra thế giới bên ngoài.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 7: Ngày giải phóng qua lời kể của những người tham gia chiến đấu

Vào những ngày tháng Tư lịch sử, không khí tại TP Hồ Chí Minh náo nhiệt hơn, nhất là khi những tiêm kích Su và trực thăng của Quân chủng Phòng không - Không quân Việt Nam bay tập luyện trên bầu trời thành phố, chuẩn bị cho chương trình kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam (30/4/1975 - 30/4/2025).

Xanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2

E-magazineXanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2: Buôn Ma Thuột từ hoang phế vươn lên thủ phủ Tây Nguyên

(GLO)- Nếu chiến thắng Đak Tô-Tân Cảnh ( năm 1972) xoay chuyển cục diện chiến trường Tây Nguyên thì chiến thắng Buôn Ma Thuột đánh sập “tử huyệt” của địch, mở ra Chiến dịch Hồ Chí Minh để Bắc-Nam sum họp một nhà. Từ một thị xã hoang phế, Buôn Ma Thuột ngày nay xứng đáng là thủ phủ Tây Nguyên

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 4: 'Địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá'

Khi ấy, có lúc nguy nan, đồng chí Phó Chính ủy Trung đoàn 812, Đại tá Nguyễn Văn Tý động viên chúng tôi: Bọn địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá. Dù sống hay chết, chúng ta đều là những anh hùng của dân tộc này!.., ông Nguyễn Công Binh nhớ lại.