Những người đi xuyên thế kỷ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Chúng tôi cầm sợi chỉ của thế hệ đi trước, xỏ qua lỗ cây kim nhỏ xíu, rồi may cho đời sau một tấm áo thời trang lộng lẫy.

Khi tôi còn làm họa sĩ minh họa ở một công ty, một nhân viên nhỏ tuổi hơn tôi, dĩ nhiên là thuộc gen Z, nói với tôi câu vầy: "Em dùng AI (trí thông minh nhân tạo) đó anh!". Ấy là khi tôi khen bạn vẽ tranh bằng máy tính đẹp quá. Lúc đó tự nhiên tôi nhớ đến ông thầy tóc bạc bảy chục tuổi của tôi ngày bé và những buổi học ký họa, phác thảo. Tôi nhớ mấy cuốn tập đầy nét sổ dọc, sổ ngang mà thầy bắt tôi vẽ đi vẽ lại để cho "cứng tay". Tôi nhớ cách đánh màu sáng tối, cách nhìn bảng màu để tìm mảng màu tương hỗ.

Tôi đã mất cả mấy ngàn giờ vẽ đi vẽ lại, thậm chí vẽ lén trong giờ học toán, văn, để rèn cho bàn tay mình đụng đâu cũng thành tranh vẽ, suốt từ tiểu học tới hết cấp ba. Sau đó, tôi học thêm tin học, phần mềm để bắt tay vào vẽ minh họa rất chi là chật vật. Cái bảng vẽ điện tử nó khó hơn giấy phải trăm lần. Vậy đó, bây giờ tôi phải khen một em gen Z vẽ máy tính quá xá là đẹp, dù sau đó mới biết nó chỉ cần dùng vài câu lệnh rồi khiển máy vẽ hết. Ấy là khoảnh khắc tôi thấy mình già rồi.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Chúng tôi là những người đi xuyên thế kỷ, từ XX sang XXI. Chúng tôi có thể hấp thu tất cả giá trị văn hóa từ trước và sau chúng tôi, dù hai thế hệ đó khác xa nhau. Chúng tôi được nuôi dạy bởi những người là cha mẹ, cậu dì, thầy cô; một thế hệ vừa đi qua chiến tranh, những cơn suy thoái kinh tế toàn cầu trầm trọng. Đặc điểm của thế hệ này là vô cùng... chăm chỉ làm việc, sống tiết kiệm và tự lập. Họ sống trong thời đại ai cũng muốn vươn lên thoát bóng ma đói nghèo, trong lúc phương tiện đại chúng nhắc nhở: "Mỗi gia đình chỉ nên có từ một tới hai con".

Còn gen Z? Đó là em trai, em gái, là con cháu của chúng tôi. Tụi nhỏ lớn lên trong thời kinh tế bùng nổ, internet phổ cập, và công nghệ 4.0 giúp chúng có thể điều khiển từ xa qua màn hình điện thoại.

Thế hệ chúng tôi là những người đi qua lỗ kim. Chúng tôi chui qua cái ngưỡng nằm giữa đói nghèo và ăn bò Kobe. Chúng tôi chứng kiến sự nhảy vọt của quê hương từ một thị xã vùng biên xập xệ, ngập nước, biến thành đầu não kinh tế trong vùng. Chúng tôi có thể nghe nhạc rap nhưng cũng biết nghe cải lương, hồ quảng. Chúng tôi cũng biết ra rạp xem phim siêu anh hùng và coi Đất Phương Nam thì vẫn khóc. Chúng tôi đồng ý Ronaldo bây giờ là huyền thoại bóng đá, và cũng từng chứng kiến anh từng là cậu bé thần kỳ 18 tuổi chạy lon ton ở cánh phải. Chúng tôi chứng kiến biết bao nhiêu sự hình thành kỳ vĩ của nhân loại, thiệt đó, từ smartphone, tới bùng nổ của mạng xã hội, khoa học, nghệ thuật, kinh tế.

Chúng tôi chứng kiến sự trở mình của biết bao nhiêu đế chế, lên đỉnh cao rồi trượt té, từ Nokia tới Blackberry. Chúng tôi cầm sợi chỉ của thế hệ đi trước, xỏ qua lỗ cây kim nhỏ xíu, rồi may cho đời sau một tấm áo thời trang lộng lẫy. Chúng tôi đã quen tập cho mình tính tự lập rất cao, bởi vốn dĩ cha mẹ chúng tôi thời đó cũng không thể chu cấp cho con cái quá nhiều và xã hội cũng vậy. Sự thiếu thốn dạy cho chúng tôi lớn lên tự tìm tòi, tự thân vận động, "cái khó ló cái khôn".

Mà hồi đó, chúng tôi đã sống với một xã hội không có internet hay màn hình cảm ứng. Không có mạng, đồng nghĩa là không YouTube, mạng xã hội, khoe hình selfie, nhạc số, hay thậm chí là không biết đứa bạn học chung lớp mình nó giàu cỡ nào. Chúng tôi hoàn toàn không có nơi để sống ảo. Thời đó, internet mới đẻ thôi, và phải tốn rất nhiều tiền để có thể kéo được dây mạng cắm vô máy tính.

Chúng tôi liên lạc với nhau bằng điện thoại quay số, bằng những cuộc hẹn miệng. Hoặc thân thiết hơn, chúng tôi hẹn nhau bằng trí nhớ. Cái giờ này bảo đảm tụi nó sẽ tụ tập ở sân banh nè. Vậy là cứ thế mà ra, không cần hẹn ai, đúng y boong, cả đám đã ngồi sẵn ngay đó. Thế nhưng ngày đó, không có điện thoại nhắc nhở, chẳng hiểu sao tôi nhớ vanh vách lịch học, lịch học thêm, giờ đi chơi, giờ đi ngoại khóa. Và tụi bạn của tôi cũng vậy.

Thay vì "kết bạn" bằng một cú bấm nút như bây giờ, chúng tôi "tìm bạn bốn phương" qua mấy tờ báo. Cái mục "tìm bạn bốn phương" ngày xưa ngô nghê vậy đó mà nhiều cặp đã thành vợ chồng.

Không có internet, chúng tôi giải trí bằng đọc sách, xem phim trên tivi. Chúng tôi phải đọc hết, từ truyện tranh cho tới tiểu thuyết kiếm hiệp, rồi tình cảm lâm li sướt mướt không phù hợp lứa tuổi, bởi vì thời đó đầu sách rất ít…

Chúng tôi thời ấy, vì sự giới hạn của công nghệ, mà mỗi người sẽ có cho mình một góc riêng. Ngoài những mối quan hệ cộng đồng, chúng tôi có những góc nhỏ cuộc đời mà ai thân thích lắm mới biết. Chúng tôi có một "cái xó" trong lòng, mặc sức tô vẽ, không cần phải phô trương cho ai biết bằng những hình ảnh, đoạn clip, mà bây giờ người ta bị "ép" phải làm mỗi ngày. Lúc xưa, tôi có thằng bạn quậy phá trời ơi đất hỡi. Bây giờ, nó... đi tu. Nó nói tao đam mê Phật học lắm, mày không biết đúng không? Hoặc một đứa bạn khác, hồi đó nó xinh xắn, là tâm điểm của tụi con trai ở mọi nơi, bây giờ nó… có vợ. Gặp lại tôi, nó cười, hồi nhỏ tui gồng muốn chết, hê hê hê.

Một thằng bạn hàng xóm cùng thế hệ, ngày đó, nó đứng cột cờ mỗi tuần vì quậy phá, đánh lộn, kéo băng nhóm, trốn học, ăn nhậu. Bây giờ, nó làm giám đốc kinh doanh một công ty, mặc áo bỏ vô quần, ăn nói lịch sự hiền queo. Mỗi ngày, nó phải vật lộn với tiền ảo, máy tính, xe hơi đắt tiền, mệt quá rồi. Nó thèm trở về cái thời không làm ra tiền, đạp xe hai cây số chui vào quán internet, chơi điện tử rồi la hét phấn khích. Nó giống tôi, cũng kẹt trong cái "lỗ kim" đó hoài chưa chui qua nổi.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null