Nhớ những đêm trốn nhà đi coi hát

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Đêm mưa tỉnh lẻ, nằm nghe tiếng bù tọt kêu, nghe nhà bên ca cổ Đêm lạnh chùa hoang rồi nhớ, rồi thèm những đêm trốn nhà đi coi hát, thèm được má đánh đòn roi tre...

Mùa màng tất bật đến mấy, hễ nghe đoàn hát (hát bội hoặc cải lương) về làng là cả xóm từ người già, thanh niên đến trẻ con háo hức. Tất cả tranh thủ hoàn tất công việc thường ngày, lo bữa cơm tối sớm hơn để kịp đi coi hát.

Đoàn hát lưu lại hai - ba ngày, có khi một tuần, tùy lượng khán giả cũng như thời tiết. Những chiều giông gió, bên mâm cơm, người lớn thường cầu trời: "Ông ơi đừng có mưa, tội cho đoàn hát". Ở cái tuổi ăn tuổi ngủ như chúng tôi thì đâu nghĩ chuyện cuộc sống cơm áo của những con người, những số phận vì nghiệp, vì mưu sinh mà theo đoàn. Chỉ biết trời mưa là không được đi xem màn đấu kiếm gay cấn, màn đu dây tài tình... Ngày ấy, chúng tôi đi coi hát chỉ để thỏa thích xem màn đấu kiếm, đu dây, xem nghệ sĩ hóa trang... và những trò tinh nghịch con nít.

Nhiều xóm nhà cheo leo trên núi, người ta cuốc bộ ra tới đường liên thôn mất nửa tiếng, thêm 45 phút nữa mới tới nơi coi hát, vậy mà có người không bỏ sót đêm nào. Sáng mai ra đồng hay đi chợ phiên, họ là người kể tuồng đêm qua.

Sẫm tối, khi tiếng rao mượt mà về suất diễn sắp diễn ra liên tục dội đi từ loa phóng thanh cũng là lúc từng đoàn người từ các xóm đổ ra để về sân kho hợp tác xã coi hát. Tiếng nói cười râm ran, thi thoảng nghe tiếng la oai oái của ai đó khi bị giẫm gót chân hay đạp phải gai tre đau điếng người.

Trước giờ đi coi hát, người ta chuẩn bị tấm ni-lông cắt ra từ bao phân u-rê dùng trải ngồi trên nền đất; người thì mang theo đòn gỗ, quạt mo cau và không thể thiếu củ khoai, trái bắp, bình đông nước... Ai cũng tranh thủ tới sớm để "xí" chỗ đẹp, tiện quan sát cánh gà. Đi sớm còn có thời gian "tám" chuyện nhà, chuyện chồng con, chuyện vui buồn được mất vụ mùa.

Đêm không trăng, bà con đốt đuốc dò đường qua ruộng, qua cầu tre để đến sân kho. Đuốc được làm từ lốp xe, giẻ rách hay thứ vật liệu gì đó lâu tàn, dễ kiếm quanh nhà. Đuốc cho người già đi lại an toàn qua đoạn đường dốc đá lởm chởm, chứ trai trẻ thì chẳng cần đèn đóm gì, dù tối đen như mực vẫn phăng phăng đi đầu. Đám trẻ chúng tôi thì chuẩn bị sẵn nhiều trái dừa non rụng đã khô, nhỏ xíu bằng nắm tay, dập tưa phần đầu châm lửa đốt rồi ném lên trời làm pháo bông trên suốt đường đi.

Cái ăn thiếu trước hụt sau, đời sống tinh thần cũng chỉ có chiếc radio, khá thì máy cassette, riêng tivi thì thời điểm đó cả làng mấy chục hộ chưa ai có. Đoàn hát về làng, với người dân, đó là những đêm hội vui sau những ngày nắng mưa ruộng đồng; vui quên lo toan mệt nhọc thường ngày; vui bắt đầu cuộc sống mới...

Với đám trẻ, được ba má, ông bà cho đi coi hát là nhảy cẫng lên, chẳng buồn ăn uống. Ngày đó, món quà lớn nhất dành cho con cháu không gì khác ngoài vé xem hát, xem chiếu bóng, có khi được vài đồng mua kẹo neo, kẹo ú kèm câu dặn dò: "Mua vé vào xem đàng hoàng, không "chui rào" xấu lắm nghe con!".

Vậy mà chúng tôi toàn "chui rào". Không tiền "chui", có tiền cũng "chui". Chui riết mà các anh, các chú canh gác trông cái dáng từ xa là biết đứa nào, ở đâu, phụ huynh tên gì... Hôm vui thì họ phớt lờ cho qua, không vui thì xách lỗ tai cảnh cáo, tống ra ngoài. Có đứa đêm nào "chui" cũng trót lọt là nhờ các anh lớn đưa vai bước lên, thò đầu quan sát, chỉ cần chút lơ là của người canh (thường là đoạn cao trào của vở diễn, đấu kiếm chẳng hạn) là một - hai nhảy phóc xuống, chưa đầy 30 giây đã lẫn vào trong đám đông đang dõi mắt về sân khấu. Lắm lúc canh hoài nhưng bị người gác "me", quá nửa suất diễn rồi mà vẫn còn loay hoay bên ngoài, nhiều đứa đành đợi giờ thả giàn (thả cổng) mới được vào xem.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Mấy mươi năm sau, những đứa trẻ trong nhóm "chui rào" coi hát ngày nào gặp lại. Chúng tôi đi qua sân kho cũ đã xây tường rào mới bằng bê-tông cao vững chãi, thách nhau: "Đố mà leo được như xưa" rồi cười phá lên.

Đám trẻ chúng tôi chẳng biết gì về hát bội, hát Hồ Quảng... nhưng bằng mọi cách để được xem nghệ sĩ hóa trang, xem màn đấu kiếm, xem cảnh hậu đài... Nói đúng hơn là "ăn theo" đoàn hát bởi được thỏa thích những thú vui khác trong thế giới tuổi thơ. Vì đêm nào cũng đi coi hát, má nhất quyết không cho đi nữa, anh em tôi bèn bày trò lấy mền quấn gối như đang ngủ, thả mùng xuống rồi mở cửa lẻn đi.

Lớn lên chút nữa, thấy cảnh cô chú từ ông bầu, kép chánh đến hậu đài mò cua bắt cá ở sông, ở ruộng, chúng tôi mới hiểu câu "Ông trời đừng mưa, tội nghiệp anh em đoàn hát". Đấy là những ngày nắng giòn nhưng đêm cứ sắp đến giờ diễn là mưa. Vậy nên, bà con trong làng có câu "rầu như ông bầu". Mưa suốt tuần, cả đoàn phải ra ruộng mò hến, bắt cá kiếm cái ăn. Bà con quý đoàn, thương thần tượng nên ai có khoai góp khoai, ai có gạo mắm thì giúp để cả đoàn được no bụng.

Đêm diễn cuối thường đông khán giả nhất. Bà con đi coi đêm cuối như là để tiễn đoàn rời làng, để gửi gắm tình cảm của mình dành cho ông bầu hay nghệ sĩ thần tượng. Nghệ sĩ như được khích lệ tinh thần, hát hay hơn, mùi hơn. Đêm diễn cuối, đến đoạn lâm ly là nghe tiếng khóc sụt sùi của các bà, các cô vì xót thương, vì đồng cảm số phận của nhân vật, vì đêm nay là... đêm cuối.

Sáng sớm hôm sau, người dân thu xếp việc nhà, tranh thủ đến sân kho phụ tháo dỡ phông màn đưa lên xe. Quà cho đoàn mang đi là nải chuối, ký khoai, hũ mật...

Đêm mưa tỉnh lẻ, nằm nghe tiếng bù tọt kêu, nghe nhà bên ca cổ "Đêm lạnh chùa hoang" rồi nhớ, rồi thèm những đêm trốn nhà đi coi hát; thèm được má đánh đòn roi tre...

Mà mùa qua mùa, má đâu còn khỏe nữa...

Có thể bạn quan tâm

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian.