Nhớ H'Ben

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Vậy là Nghệ nhân Ưu tú H’Ben-người con của sông Ba về với đất mẹ đã hơn 4 năm. Bao lâu rồi người dân thị trấn Kông Chro vắng đi hình ảnh của người phụ nữ với mái tóc bạc trắng, dáng cao, gầy gò nhưng rắn rỏi từ ngôi nhà nhỏ bên vườn cây sát mép sông Ba rảo bước ra chợ huyện hay dạo thăm hàng xóm. Cũng thương nhớ H’Ben là giới làm văn học, nghệ thuật ở Gia Lai, ở Tây Nguyên và cả những người từng công tác, gặp gỡ, giao lưu hay được thụ giáo nữ nghệ sĩ này. 
Tình ca quê nhà
Tôi gặp nghệ sĩ H’Ben vào một buổi chiều giữa mùa xuân 2017, vừa đúng 8 tháng sau thì bà về với tổ tiên. Thật cảm động, người phụ nữ từng sống ở nhiều đô thị, từng trải bước du ca vang âm hưởng đến nhiều châu lục lại trở về gắn đời bên ngôi nhà hết sức đơn sơ kề mép sông vắng lặng. Điều gây cảm xúc với tôi ấy là sự chân tình, thân thiện, nét vui tươi, hồn hậu của người nghệ sĩ chỉ còn 4 năm nữa là đến tuổi cửu tuần! “Hạnh phúc nhất của H’Ben là được về sống lại bên con sông Ba, bên núi Kông Chro”-bà nói tiếp sau khi “khoe” bao năm nay mình đã tự trồng được bắp để ăn như khi cùng cha mẹ trỉa trồng thời thơ trẻ.
Nhớ H’Ben là nhớ về dòng hồi ức, vùng kỷ niệm xanh thẳm yêu thương của bà với quê hương, với người cùng bà dắt tay đi trong đời, cả hai như là mạch nguồn của bản tình ca đời bà.
Không viết hồi ký, những hồi ức của H’Ben về quê nhà thời thơ trẻ cứ như một cuộn phim được lưu giữ. Với cách kể, với chất giọng Bahnar còn giữ được, H’Ben đã truyền đến tôi sự xao xuyến, bồi hồi như chính tôi cũng từng trải qua những hoài niệm đó. Không biết có phải dự cảm về “chuyến đi xa” của mình đã kề cận, H’Ben muốn ôn nhắc thật nhiều những ngày xưa thân ái nơi buôn làng với người thân, với lũ làng để khi gặp lại họ ở cõi ấy mình sẽ khỏi ngỡ ngàng?
Sông Ba-đoạn chảy qua huyện Kông Chro. Ảnh: Đình Chiến
Sông Ba-đoạn chảy qua huyện Kông Chro. Ảnh: Đình Chiến
“Nhà H’Ben làm nhiều lúa, bắp lắm”-nghệ sĩ H’Ben mở đầu dòng ký ức. Ngày mùa, mẹ gùi lúa, H’Ben gùi cà đắng. Bố dắt 2 con ngựa đi sau, nói vợ con, lũ làng gùi đi bộ, mình cưỡi ngựa là không công bằng. Mùa nắng, giữa trưa hay chiều đi làm về, H’Ben cùng cả nhà, cùng bạn làng cởi áo ùa xuống sông tắm. Có lúc nắng nóng quá, cả nhà H’Ben ra ngủ đêm ở bờ sông, bố bắt cá, mẹ hát ru em nhỏ. Cá, ốc sông Ba nhiều lắm. Cá đá thì lùa giỏ vào dưới đá để bắt. Cá lớn thì lưới, lưới mua ở An Khê. Cá nhiều ăn không hết đem phơi khô rồi nướng, đem giã với muối làm bột cá, rất thơm, chứa cả một ché lớn để ăn được lâu.
H’Ben nói giọng ca mình có được là từ mẹ, từ con chim hót, từ tiếng nước vỗ đá, tiếng gió dội núi cao. “H’Ben nghe mẹ hát bài Avơng-Gọi bạn về làng như được bố cho uống chén mật ong”-bà nhắc lại, hát cho tôi nghe rồi dịch nghĩa đoạn đầu: Mặt trời xuống núi rồi bạn ơi, ta cũng về làng thôi... Bài Avơng và giọng ca hay của mẹ khiến H’Ben mê dân ca rồi tập hát theo lúc 7-8 tuổi. “Nay H’Ben lâu lâu lại hát Avơng, để nhớ mẹ, nhớ thời nhỏ dại. Thương mẹ không còn!”-H’Ben nói, mắt rưng rưng nhìn ra mặt sông gờn gợn sóng.
Nhưng còn với H’Ben những âm vọng khác khi bà chọn rời phố thị Pleiku về lại nơi chôn nhau cắt rốn. Đó là tiếng con chim pốt cúc kêu pốt cúc… pốt cúc; là con chim pơ rờ tuk kêu pơ rờ tuk… pơ rờ tuk đầy nhạc điệu mà H’Ben thích nhất. “Chúng kêu làm lòng mình cứ rộn rực, thấy có cái tha thiết, cái vút cao, cái trầm lắng trong đó, có phần giống tiếng ca của mẹ”-với ánh mắt mơ màng, H’Ben kể. Đằm trong hoài niệm về tiếng pốt cúc ở tuổi 14-15 của H’Ben là chuyện bè bạn ở buôn làng. Cả lũ rủ nhau đến tận núi Kông Yang để hái rau rừng, để được… đi với nhau. Con trai có đứa mang đàn goong theo đánh, H’Ben cũng hát bài Avơng, cứ theo tiếng chim pốt cúc kêu mà đi. Tiếng đàn goong như đệm cho tiếng chim tiếng hát, cứ như là bản hòa tấu giữa rừng!
“H’Ben thích tiếng suối chảy lắm. Người ta hay gọi là suối reo, H’Ben thì nói là suối hát. Tiếng róc rách, róc rách khi nhanh khi chậm, khi mạnh khi yếu, hay lắm!”-H’Ben nói. Và con suối ở núi Kông Chro từng gợi cho H’Ben tự điều âm câu hát của mình ngày trước cũng chứa nhiều kỷ niệm. Những ngày theo bạn bè đi lấy củi, H’Ben cùng họ đã đằm mình trong làn nước, nghe tiếng nước chỗ vang rộn, chỗ thì thầm. Thêm kỷ niệm sâu đậm, H’Ben phải ngủ lại đêm nơi ngọn núi này, bên đầu nguồn con suối vì lỡ đường. Đó là khi H’Ben cùng với cán bộ dẫn đường người miền xuôi vượt núi xuống Phú Yên hát tiễn đoàn đi tập kết. “Giữa đêm trên núi chỉ có một mình H’Ben với anh ấy. Thiệt bụng, đêm đó H’Ben sợ ảnh hơn sợ cọp đó!”-H’Ben nhớ lại và cười…
Và tình ca chồng vợ
Đẹp như thiên tình sử là mối lương duyên của H’Ben với nghệ sĩ violon Lê Đức Thịnh.
“H’Ben yêu chồng không thể nói hết được”-nghệ sĩ H’Ben lại trải hết lòng khi ôn nhắc với tôi hồi ức còn ngời ngợi sắc xanh về người bạn đời trọn vẹn với mình đến tóc bạc răng long mà yêu thương nhau thì cứ mãi lung linh như một cặp tình nhân! Bên bàn thờ của người chồng nghệ sĩ mới mất chỉ hơn 2 tháng, bà đã không cầm được nước mắt. H’Ben kể, khi hay tin nghệ sĩ Lê Đức Thịnh ra đi, nhà văn Nguyên Ngọc đã chia buồn với gia đình bà một câu rất xúc động: “Xin vĩnh biệt mối tình đẹp nhất Tây Nguyên!”.
“H’Ben buồn lắm, nhưng phải gắng gượng thôi. Giờ nhà chỉ một mình mình, suy xuống thì khó lắm”-bà nói. Và H’Ben lại miên man về con đường, về bến đỗ của tình yêu đầy hoa mộng nhưng cũng có chút trở lực của mình và chồng. “Đẹp quá, cái ngày H’Ben gặp lại anh Thịnh sau gần 1 năm xa cách”-bà nhắc lại dấu ấn nhớ đời của tình yêu-tình chồng vợ. Ấy là ngày mùng 1 Tết năm 1968, ngày H’Ben về lại Hà Nội sau gần 1 năm cùng Đoàn Ca múa nhạc Tây Nguyên lưu diễn ở 12 nước trên thế giới. Sự chín muồi của thương nhớ, đợi trông đã cho 2 người đi đến quyết định nắm tay nhau trọn đời ngay sau ngày hội ngộ ấy.
Nghệ nhân Ưu tú H’Ben lúc sinh thời. Ảnh: Huỳnh Văn Mỹ
Nghệ nhân Ưu tú H’Ben lúc sinh thời. Ảnh: Huỳnh Văn Mỹ
“Đến lúc đó, H’Ben với anh Thịnh mới thấy là 2 người yêu nhau đến chừng nào!”-bà nhắc lại lời từ trái tim của cả 2 người ngày ấy. H’Ben đến với nghệ sĩ Lê Đức Thịnh khi bà mới kết hôn rồi lại từ hôn với Anh hùng Núp tại Hà Nội. Là bởi Anh hùng Núp vốn còn có người vợ là em ruột của người vợ đã mất tại quê nhà Kon Tum mà ông buộc phải lấy theo tục lệ “nối dây” của người Bahnar. Khi hiểu ra sự tình, H’Ben đã từ hôn và Anh hùng Núp đã thuận tình. Gia đình nghệ sĩ Lê Đức Thịnh không mấy đồng tình vì sợ đôi bạn sẽ khó có hạnh phúc vì lẽ này lẽ nọ.
“H’Ben ngại anh Thịnh là người Thủ đô, có ăn học, có tài, lại đẹp trai, còn mình là người dân tộc thiểu số, văn hóa kém, lại đã từng có chồng”-bà nhắc lại những lo ngại như là sức cản đi đến hôn nhân của 2 người từ hai phía, rưng rưng nhìn di ảnh người chồng nghệ sĩ của mình.
Nhưng sức mạnh tình yêu của người chồng đất Hà thành Lê Đức Thịnh với người vợ Tây Nguyên H’Ben có lẽ là ở lời xác quyết với vợ của ông: “Em đi đâu anh theo đó!” khi H’Ben hỏi chồng “Anh có muốn rời Pleiku về Kông Chro heo hút không?”. “Em đi đâu anh theo đó”-thật hạnh phúc với H’Ben, người chồng nghệ sĩ cũng đã không chút ngại ngần ngay từ lần đầu, năm 1978, rời quê Hà Nội để cùng bà đến Pleiku công tác và nhận nơi đây làm quê mới!
Và nghệ sĩ Lê Đức Thịnh đã rất ấm lòng bên người vợ ca sĩ H’Ben khi xế bóng. Cả thị trấn Kông Chro ai cũng ái ngại, cảm động khi thấy bà H’Ben chăm chồng bị tai biến não phải ngồi xe lăn suốt 11 năm với trọn vẹn yêu thương. “Anh Thịnh thương yêu mình như vậy thì mình có thương ảnh mấy cũng sợ là không đủ. Thương lắm cái câu anh nói “Em đi đâu anh theo đó!”-bà nhắc lại.
“H’Ben nhớ chồng lắm, buồn lắm! Muốn đi theo anh. Nhưng gắng sống là để lo cho con cho cháu của anh”-tiễn tôi ra cuối ngõ lúc sẫm chiều, người ca sĩ xuất sắc của đại ngàn cao nguyên từng giữ trọng trách của Trường Văn hóa Nghệ thuật Tây Nguyên nói.
Và chỉ hơn 10 tháng sau ngày nghệ sĩ Lê Đức Thịnh ra đi, bà H’Ben đã nối bước theo chồng. Lần này thì “Anh ở đâu em ở đó”, mãi mãi bên nhau. Nói theo cách nhà văn Nguyên Ngọc, những ai từng yêu quý họ xin được “vĩnh biệt Hai Con Người của mối tình đẹp nhất Tây Nguyên!”.
Và xin gửi đến cả 2 người nỗi nhớ!
HUỲNH VĂN MỸ

Có thể bạn quan tâm

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

null