Nhà thơ Nguyễn Thị Anh Đào: "Một lần mang nợ dã quỳ hoang"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chị là phóng viên Báo Nhân Dân thường trú tại Đà Nẵng, nhưng lại là nhà thơ chuyên nghiệp, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, về nghề đã kinh qua cả báo hình, báo viết, về nghiệp thì được giải ở cả 2 thể loại: thơ và truyện ngắn. 
 
Chị quan niệm, văn chương là “thế giới của đời thực được chuyển hóa qua vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết nhất của tiếng Việt. Văn là tấm áo chữa lành mọi vết thương trong đời sống thực. Nơi đó, có thể kết nối tâm hồn tôi với giá trị cốt lõi nhất của đời sống này, là tình thương yêu con người và tấm lòng vị tha vô bờ bến”.
Đọc thơ, tôi càng thấy chị đã viết đúng như quan niệm của mình. Tôi thích cái cách chị thú nhận “một lần mang nợ dã quỳ hoang” và cũng yêu cái cách khái quát nhưng rất gần gũi này: “Phía ngôi nhà/Cha tựa cửa nghìn năm”.
Cái dáng tựa cửa ngàn năm ấy, nó cứa vào chúng ta một nỗi niềm rất Việt Nam. Cũng như thế, dã quỳ, mấy người từng mang nợ nó để rồi mà ngậm ngùi.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Nỗi nhớ dã quỳ
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Vẫn là những sắc vàng em để lại
con đường cong vành nón thuở anh chờ
giấc mơ dã quỳ đẫm vào đêm ướt lựng
cao nguyên xanh, tóc gió cuốn bời bời.
Dẫu biết nắng chung chiêng từ phía ấy
những khuôn ngực để trần
những gùi ngô trĩu nặng
trầm ngâm em đêm phố núi hoa vàng.
Em như lãng tử trong giấc mơ phố núi
đi xa những phù du, đi xa những ngậm ngùi
nỗi nhớ tuột dốc theo chiều người du mục
thảo nguyên vàng và phố núi cao cao...
Chiều nay gió đưa câu hát người khai hoang
đi dọc những cánh đồng đương mùa lúa chín
nỗi nhớ dã quỳ thắp thêm từ phố thị
nắng lao xao ở phía cuối con đường.
Mùa yêu thương
người người rủ nhau đi về phía núi
em ngậm ngùi ở lại
một lần mang nợ dã quỳ hoang...
Xếp lại ngày tôi
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Xếp lại ngày tôi
Lang thang chân trời nặng lòng trắc ẩn
Muốn quay lưng
Mây xếp lá lên trời.
Nhớ mẹ buổi xưa thắp bấc đèn dầu
Ngồi dệt thời gian quay đều sợi chỉ
Tấm áo cũ nhòe thời gian
Áo bây giờ không thể mặc
Tôi bỏ rỗng đáy rương
Thấm nỗi nhọc nhằn đời mẹ.
Chữ hiếu
Tôi không còn ký ức
Quên soi lại
Tấm gương thời gian tơ nhện bám đầy.
Nắng ráp bàn chân
Nắng khô cuống tóc
Mọc sau nỗi nhọc nhằn
Tôi xếp lại tôi
Thon thon ngày đãi nắng.
Nhớ bàn chân
Chiều nay hoang phố tôi tìm…
Cánh đồng chật
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Ăm ắp nắng ngoài cánh đồng mượt lúa
Chật những cánh diều no gió một miền quê
Em xếp tuổi thơ theo chiều dài những ngày
Cha một mình gánh lúa
Chỉ còn cánh đồng chật vai áo sờn xanh. 
Thả vào tuổi mười lăm những ước vọng sum vầy
Thời thiếu nữ
Ấp gối giấc mơ trên những giảng đường...
Tháng chín
Tiếng quê vọng lên cánh đồng rất chật
Vơi bóng mẹ hiền vơi nửa giấc mơ
Em khoác lên tóc mình thêm lần mắc nợ.
Cánh đồng chiều-mẹ-những lời ru
Hồn nhiên tiếng cười trẻ thơ vọng vào chiều 
Quế Sơn lặng trầm nét nhớ
Cánh đồng đã phơi mùa bên những rạ rơm
Lại một mùa vắng mẹ
Tiếng ai về trên những ngọn đồi cao.
Em đẩy giấc mơ mình đi theo hình bóng mẹ
Phía bên kia núi đồi
Hoán đổi một hình dong
Chỉ còn cánh đồng rất chật
Phía ngôi nhà
Cha tựa cửa nghìn năm...

Có thể bạn quan tâm

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

null