Minh "cô đơn"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khoát mạnh tay, Minh “cô đơn” gằn giọng nói: “Không gia đình, người thân, không giấy tờ tùy thân, không nhớ tên, không biết tuổi… Cái mạng tôi coi như chả có gì để mất! Thương là thương mấy cháu sinh viên. Nếu làm tụi nó mất mát, đau khổ thì cha mẹ tụi nó còn đau khổ, mất mát hơn nhiều!”. Chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, hơn chục năm qua, Minh “cô đơn” đã trở thành chỗ dựa của sinh viên và người đi đường qua lại khu Đại học Quốc gia TPHCM mỗi khi có yêu cầu hỗ trợ.
Góc phố tình thương
Dáng người thấp đậm, nước da ngâm đen, bước đi nhanh nhẹn, chiếc nón sùm sụp trên đầu, đôi mắt sắc lẹm, nói năng bổ bã…, Minh “cô đơn” đậm nét là dân “anh chị”. Ấy vậy, hơn chục năm qua, không ít người đi đường hay sinh viên Trường Đại học Quốc gia TPHCM lại rất gần gũi với chú Minh “cô đơn”.
Bởi lẽ, dù bất kể đêm khuya, giữa trưa nắng chang chang hay lúc mưa gió… khi xe bị bể bánh, hết xăng, hư hỏng hay sinh viên nữ bị kẻ biến thái quấy phá, cặp tình nhân bị cướp trấn lột… thì chỉ cần a lô là chú Minh “cô đơn” xuất hiện.
Chú Minh không chỉ cho xăng, mà còn vá xe miễn phí. Nếu phải hư vỏ ruột xe… thì giá thay cũng rẻ bèo. Gặp người không có tiền, chú Minh tặng luôn. Xe hư máy không thể khắc phục tại chỗ thì chú Minh đẩy xe về đến tận nhà.
Chỉ tay về phía tấm bảng “Bơm vá xe miễn phí” dựng sát lề đường, Minh “cô đơn” cho biết: “Tôi không biết chữ nên phải nhờ mấy đứa sinh viên ghi giùm cùng số điện thoại liên lạc lên tấm bảng và cái thùng xe này. Miễn phí là không lấy tiền và tôi từ chối bất kỳ khoản tiền nào của người đi đường cũng như các cháu sinh viên”.
 
Chú Minh “cô đơn” chuẩn bị đồ nghề để thực hiện tâm nguyện của mình
Các tuyến đường trong khu Đại học Quốc gia TPHCM dù đã nhiều lần đổi tên, nhưng đối với người đi đường và sinh viên thì cái góc đường có tên gọi ngã tư Quốc Phòng (vì gần Trung tâm Giáo dục quốc phòng và an ninh) hay ngã tư Hồ Đá (vì giáp ranh với hồ đá)… gần ký túc xá khu B, vị trí mà chú Minh “cô đơn” chọn làm nơi thực hiện tâm nguyện của mình được gọi là “Góc phố tình thương”. Bởi lẽ, đó là nơi mà sáng sáng, chiều chiều… các bạn sinh viên trẻ tìm đến tụ tập rất đông để nhờ chú Minh vá xe hay bơm căng bánh.
Em Lê Quốc Thông, quê ở tỉnh Đồng Tháp, sinh viên năm 2, Đại học Công nghệ thông tin, cho biết: “Ngoài việc vá xe miễn phí, chú Minh “cô đơn” còn chạy xe ôm. Tụi em cần đi đâu đều a lô cho chú Minh. Đường dù dài hay ngắn, chú Minh đều không nói giá, người đi đưa bao nhiêu cũng được. Có lần ba má chưa kịp gửi tiền lên, em xin thiếu, chú Minh cười cười không chịu cho thiếu, mà… cho luôn”.
Khắc tinh của tội phạm
Vợ chồng ông Ngô Thanh Minh cho biết: “Nhà tôi ở huyện Phú Giáo, tỉnh Bình Dương. Con gái là sinh viên năm nhất của Đại học Bách khoa. Hôm trước đang tìm đường đến trường, dù đang vá xe, chú Minh vẫn tận tình hướng dẫn cho tôi đến ban điều hành ký túc xá để đóng tiền và nhận phòng cho cháu. Đường chú chỉ đi tắt, rất gần”. Nhiều năm nay, ngã tư Quốc Phòng đã trở thành nơi ăn ở, sinh hoạt của Minh “cô đơn”.
Ông Nguyễn Văn Nhân, đội viên Đội cơ động, Phòng Quản lý an ninh trật tự, Trung tâm Quản lý và phát triển khu đô thị - Đại học Quốc gia TPHCM, cho biết: “Ngoài việc bơm vá xe miễn phí, chú Minh còn tích cực tham gia bắt cướp. Ngồi suốt ngày ngoài đường, chú Minh có điều kiện theo dõi các đối tượng khả nghi để kịp thời thông báo cho chúng tôi tổ chức ngăn chặn, bắt giữ. Chú cũng nhiều lần bắt quả tang bọn cướp trấn lột sinh viên.
Cách đây mấy ngày, ở khu vực Hồ Đá, chú Minh đã trấn áp được bọn cướp tài sản của các đôi tình nhân. Chú Minh bồi hồi kể lại: “Khoảng 23 giờ, đang chập chờn ngủ thì điện thoại reo vang. Anh bạn thân cho biết có 4 đối tượng đi trên 2 xe gắn máy chạy rảo quanh khu vực Hồ Đá rất khả nghi. Tôi liền phóng xe đến hiện trường và bí mật theo dõi bọn chúng. Trời quá khuya, nhưng bên kia đường vẫn còn mấy cặp nam nữ thanh niên đang chuyện trò. Quan sát thấy hai thằng ngồi sau xuống xe đi bộ vào khu vực đó.
Tôi thấy rõ bọn chúng xịt cái gì đó vào mặt cô gái. Tôi tức tốc chạy tới, vừa chạy vừa kêu to: “Cướp! Cướp!” để đánh động. Bọn cướp bỏ chạy. Tôi lao vào đẩy ngã một thằng, nhưng nó liền vùng dậy bỏ chạy. Còn cô gái (nhà ở quận 9) không nói được, cứng họng do bị xịt hơi cay. Chiếc túi xách bị đứt một bên quai, vẫn còn trên vai. Nam thanh niên là sinh viên Trường Đại học Công nghệ, sợ hãi, mặt mày tái xanh. Tôi trấn an và khuyên mấy đứa không nên hẹn hò ở nơi vắng vẻ, tối tăm này”. 
Đó chỉ là một trong những vụ mà chú Minh “cô đơn” đã tham gia bắt quả tang. Trực tiếp đối đầu với bọn cướp thì nhiều, không nhớ hết. Vén cái quần jean lên cho chúng tôi xem vết sẹo dài ở ống chân, vết hằn sâu ở cánh tay phải, chú Minh “cô đơn” cho biết đó là hậu quả của những “trận” khốc liệt nhất. Đó là chưa kể hàng chục vết chém ở trước ngực, sau lưng. Đưa tay khoát mạnh, Minh “cô đơn” gằn giọng từng tiếng: “Bắt cướp là chấp nhận thương tích, chấp nhận trả thù, nhưng tôi không sợ”.
Gần bùn nhưng chẳng hôi tanh
Sau vài trận mưa, con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn vào căn chòi của chú Minh “cô đơn” sình lầy trơn trợt khiến chúng tôi mấy lần suýt ngã. Nơi ở đơn sơ chỉ là tấm bạt giăng giữa rừng cây ẩm ướt. Bếp lò là 3 cục gạch kê nghiêng. Mấy cái thùng xốp đựng nước mưa để tắm giặt. Chiếc màn vàng úa bao phủ lên chiếc giường ọp ẹp.
Trên chiếc cột móc màn, chú Minh treo xấp lớp mấy cái bằng khen, giấy khen. Nhấc chiếc ghế nhựa mời tôi ngồi, chú Minh cho biết: “Bây giờ như vậy là khang trang rồi. Ngày trước tôi treo cái bạt rồi móc võng nằm giữa 2 cây to này. Mấy anh quen ở Đồng Nai vào đây thấy tôi ăn ở cực khổ quá nên cho cái lều và cái giường để làm nơi ngủ nghỉ”.
“Tính đến nay, anh đã về đây bao nhiêu năm rồi”, chúng tôi hỏi. Rít một hơi thuốc lá thật sâu, anh Minh nói: “Mới chập chững biết đi, tôi đã lạc gia đình. Cuộc sống đẩy đưa, tôi sinh sống qua ngày nhờ lòng thương của khách tứ phương qua lại bến phà Mỹ Thuận. Năm 6 tuổi, một phụ nữ nhận tôi làm con nuôi và đưa về Long An. Nhưng không chịu nổi sự ức hiếp của con trai bà má nuôi, tôi bỏ nhà ra đi và trôi giạt về khu vườn chuối ở trường bắn Thủ Đức. Tôi sinh sống qua ngày bằng nghề lượm bao thuốc lá. Sau này, về khu vực đại học quốc gia, tôi đi lượm bao ni lông và làm đủ thứ việc, ai mướn gì làm đó. Bây giờ, tôi sống bằng nghề chạy xe ôm, rảnh rỗi thì bơm vá xe miễn phí”.
Ông Nguyễn Thành Liêm, nhà ở huyện Vĩnh Cửu, tỉnh Đồng Nai, cho biết: “Tôi là thành viên của nhóm Kết nối yêu thương Cánh đồng vàng Biên Hòa - Đồng Nai. Tôi quen với chú Minh “cô đơn” như một cái duyên. Tôi thường đi câu cá ban đêm ở khu vực Hồ Đá. Một đêm trời mưa rất to, xe bị bể bánh, tôi liền gọi chú Minh. Thực lòng là chỉ gọi cầu may, vì đêm hôm tăm tối, mưa gió mịt mù thì dễ gì chú Minh tìm ra. Ấy vậy mà chú Minh vẫn tìm được và giúp tôi. Sau lần đó, tôi tìm hiểu và vận động anh em hỗ trợ cho chú Minh chiếc xe gắn máy, cái máy bơm và dựng bạt cho chú có chỗ ở”.
Chiếc xe Wave cho chú Minh vẫn còn mang tên chủ cũ. Đưa ánh mắt nhìn về phía căn bạt của mình, chú Minh cười rất hiền, nói: “Sinh ra trên cõi đời này, ai cũng có một cái tên, có giấy tờ tùy thân đầy đủ để trình khi hữu sự. Mấy lần bị thương tích vào bệnh viện, vì không có giấy tờ, tôi không được nhập viện để chữa trị. Cái tên Nguyễn Văn Minh là do mấy chú Công an quận Thủ Đức đã đặt cho để làm hồ sơ khen thưởng truy bắt tội phạm. Sau này, thấy tôi một mình làm việc thiện, đi bắt cướp nên mọi người đặt biệt danh là Minh “cô đơn”.
Đoàn Hiệp (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

null