Làm một thân cây

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đến tận bây giờ, tôi vẫn muốn được sống như một thân cây, không ồn ào, chỉ cần lặng yên bên ai đó cần mình, đem lại cho họ cảm giác dễ chịu bằng sự cảm thông.
Thú thật, có những ngày tôi trở về nhà trong bộ dạng ủ rũ và mỏi mệt. Không muốn đọc nỗi buồn của mình thành lời nên tôi đành lặng thinh. Cuộc sống muôn vàn bí ẩn, không phải bí ẩn nào cũng mở ra những điều tốt lành. Tôi biết vậy nên ít khi ca cẩm hay để mình muộn phiền quá lâu.
Chỉ là, trong những lúc ấy, tôi thoáng nghĩ nếu mình biến thành một cái cây thì tốt. Nhưng như thế thì cô độc và vô cảm quá chăng? Một thân cây làm sao có thể dang đôi tay (dù nhỏ bé) để ôm lấy chính mình; một thân cây làm sao có thể nói ra những lời yêu thương để động viên, an ủi ai đó khi họ chịu nhiều thương tổn và trót tìm đến tôi. Tôi có thể làm điều gì tốt đẹp trong hình hài một thân cây cơ chứ? Và rồi…
Cao nguyên nơi tôi sống không thiếu các loại cây, đặc trưng nhất vẫn là thông. Khi xưa, nhà thơ Nguyễn Công Trứ cả cuộc đời xoay vần với chữ “Danh” để rồi sau đó phải cất lên: “Kiếp sau xin chớ làm người/Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Có lẽ, trong mắt người xưa, thông là loài cây có “khí phách”. Còn tôi thì nghĩ rằng, đã làm thân cây cỏ giữa trời đất thì hẳn đều mang một tâm hồn, một tiếng nói riêng, dẫu thì thầm. Và tôi bắt đầu tìm đến thế giới của những loài cây. Bắt đầu một cách có chủ đích.
Phía trên quả đồi hôm ấy, giữa lênh loang khí trời mùa hạ, tôi kiên nhẫn ngồi dưới một tán cây. Trông nó cũng dễ tổn thương vì đứng riêng lẻ. Nhớ ra chính mình cũng có lúc không giống ai cả và cũng dễ bị tổn thương. Tôi ngả đầu vào thân cây. Đây đó, có những tiếng động. Đó là tiếng rít khẽ của gió trời mà nếu không về với núi đồi thì khó lòng nghe thấu; là tiếng chân chim xô nhẹ cành để cất mình lên, mạnh mẽ bay về hướng có ánh sáng vô ngần.
Còn muốn đi đâu nữa khi ngồi dưới một thân cây vững chãi và được che chở bởi bóng mát của nó. Tôi thấy mình đổi khác, dù cây cứ đứng im đó, không một lời thúc giục, khuyên bảo. Chỉ lặng lẽ tỏa bóng râm mát rượi xuống vai tôi, đôi vai trần có nhiều vết xước. Nhẹ nhõm và dễ chịu quá! Tôi bỗng thấy mình thật là mình hơn hoặc đã hóa thành thân cây kia, bờ cỏ kia hay những đám mây kia, cứ trôi về phía trước... Hóa ra, một cái cây cũng có thể mang lại sự êm dịu trong tâm hồn ta bằng chính sự im lặng của nó.
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Mỗi người đều có những khát vọng đẹp. Tôi cũng muốn mang lại một điều tốt lành nào đó cho những người xung quanh. Nhưng biết đâu, trong những chuyển động vội vã của đời sống này, tôi đã trót làm tổn thương ai đó. Hoặc đã từng vô cảm khi không thể thốt nên một lời yêu thương chân thành cho gia đình, bạn bè, tình thân.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn muốn được sống như một thân cây, không ồn ào, chỉ cần lặng yên bên ai đó cần mình, đem lại cho họ cảm giác dễ chịu bằng sự cảm thông. Đôi khi, chỉ cần cảm thông mà thôi! Ngày hôm đó, khi đầu trần ngồi dưới gốc cây, tôi vô tư ngắm nhìn tất cả những gì xa xăm nhất của bầu trời mùa hạ, chỉ ước mình được như một thân cây, có gì sâu vào lòng đất, lại có gì đó khỏa giữa trời xanh.
Cũng không thể cứ ngồi mãi dưới một thân cây mà bỏ quên cuộc sống này. Nhưng chẳng phải dừng lại ngẫm nghĩ để bước đi vững chãi hơn sao. Trên hành trình tạo dựng và chăm chút cho tâm hồn mình, tôi còn nhiều khiếm khuyết. Nhưng nghĩ về cây cỏ, lòng tôi rộng mở hơn, muốn đối đãi ân cần, dịu dàng với mọi người hơn. Đôi lần cứ ngỡ đã yên ổn nhưng thực sự vẫn cần một điểm tựa. Bây giờ, mỗi lúc cần một điểm tựa như thế, tôi lại tìm đến một thân cây. Thân cây đó mà cũng chính là tôi đó.
Không có thân cây nào không sợ gió mưa mài mòn. Nhưng nếu đã từng một lần đem lại bóng mát cho đời thì sá gì chuyện lụi tàn. Có lẽ, mỗi chúng ta cũng mong được một lần mang lại cảm giác dễ chịu, bình yên cho ai đó bằng lòng tốt và sự đồng cảm của mình. Để cuộc sống có ý nghĩa thêm. Tôi không ước làm một người lý tưởng. Tôi chỉ ước mình được làm con người chân chính trong hình hài một thân cây.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.