Ký ức lá giang

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Miền Trung quê tôi ngày trước, từ đồng bằng đến miền núi, đâu đâu cũng có lá giang. Tôi khi vừa biết theo anh chị lang thang bờ giậu là cũng đã biết tới hương vị của lá giang rồi.

Lớn hơn chút, tới tuổi bắt đầu biết đội nón vác roi lùa bò thì “hành trang” giắt lưng của lũ mục đồng chúng tôi bao giờ cũng có gói muối ớt thủ sẵn từ nhà mang theo. Làm gì ư, còn làm gì nữa ngoài chuyện… ăn với lá giang! Tuổi nhỏ quê xưa nghèo cơ nghèo cực, món ăn chơi hằng bữa đâu có gì ngoài mấy thứ trái cây dại và lá giang. Trái cây dại muốn có ăn phải chịu khó sục sạo, chui bờ lủi bụi mà tìm. Nhưng, đâu phải mùa nào, nơi nào cũng có thứ quả ấy. Cho nên, “thực đơn” chủ lực cho nhu cầu ăn vặt vẫn là… lá giang. Những dây lá giang mọc bện chùm nhau, phơi ra giữa trời nắng gắt mà vẫn cứ xanh tươi, lại còn lên nhanh, ăn mấy cũng không sợ hết.

Mà cũng kỳ lạ lũ nhỏ chăn bò chúng tôi, ăn lá giang cứ như… bò ăn cỏ: một nón lá giang chua đầy ụ loáng cái đã chui sạch vào mấy cái bụng lấm lem cùng gói muối ớt. Ăn xong còn chạy ra sông uống nước lạnh. Vậy mà không nghe đứa nào bị làm sao.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Cứ tưởng qua rồi thời “trẻ trâu” là hết duyên nợ với lá giang. Đâu hay thời trai trẻ của tôi lăn lộn cùng cuộc mưu sinh giữa núi rừng lại gắn bó với loài cây này lần nữa. Giờ thì không phải chuyện ăn chơi mà là “ăn thiệt”. Lao động nặng nhọc kéo dài giữa rừng sâu núi thẳm thì việc cung cấp chất tươi phải trông hoàn toàn vào nguồn rau dại. Mùa mưa còn khả dĩ kiếm được vài loại rau khác thay thế chứ bước sang mùa khô thì xoong canh rau hàng bữa chỉ còn có lá giang.

Cái giống lá này thật kỳ, chịu nắng rất giỏi. Càng nắng, cây càng lên xanh, chỉ cần có chút hơi ẩm dưới chân là bò lan, ngun ngút màu xanh. Vậy nên, lá giang không mọc được ở chỗ thiếu nắng. Canh lá giang có ưu điểm là ăn dài hạn không mấy ngon nhưng cũng không gây ngán. Vị chua nhẹ của canh kích thích vị giác, giúp cơm trở nên “dễ nuốt” hơn sau những buổi lao động nặng nhọc. Và nữa, chắc chắn là giúp giải nhiệt, là nguồn cung cấp vitamin từ rau xanh duy nhất mà chúng tôi có thể trông chờ. Thời gian khổ ấy, không ai bảo ai, chúng tôi đều thầm mang ơn loài cây này, tới mức trước khi chọn một chỗ làm mới, chúng tôi đều phải khảo sát xem khu vực “hạ trại” liệu có tìm được lá giang không.

Gian khổ rồi cũng đi qua. Cuộc sống đổi thay. Công việc đổi thay. Ký ức ngày cũ dần lùi xa, chỉ còn là chút xao động khi lâu lâu đi quán hoặc tiệc tùng được thưởng thức món canh gà, canh cá nấu lá giang.

Một buổi sáng, vợ mua rau về nấu canh chua, mớ rau có kèm theo nắm lá giang còn nguyên dây nguyên lá. Vô thức, tôi đưa tay ngắt một mẩu lá để nhìn thấy mủ trắng ứa ra, đưa lên miệng nhấm mà cảm nhận vị chua thơm quen thuộc. Rưng rưng kỷ niệm ùa về!

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.