“Im lặng của mùa hè”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chỉ cần một cái cớ là tôi sẵn lòng ngồi lại với phố từ sáng sớm cho đến chiều tà. Chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như thế này. Thực ra, chuyện ngày đêm dài ngắn theo mùa đôi khi không giống với cái cảm giác trong tâm thức con người là mấy.

Mới tháng Giêng nụ chồi bung biếc đó mà giờ đã tháng tư đỏ lòng hoa trái. Quán cà phê có hàng ghế nhìn xuống phố, một chậu cây mẫu tử được đặt trên bậu cửa tầng hai đã ri rí đơm bông trong kẽ lá, như muốn nhắn gửi điều gì.

Tôi ngồi đó, sau một đêm thức trắng vì cảm sốt thông thường. Thời tiết thay đổi, chắc nhiều người cũng chưa kịp thích nghi. Ô cửa mở toang đón gió, ly cà phê được mang đến đầy ắp mùi ấm nóng, như mật ở đâu vừa đổ tràn ra. Tôi để ý cử động khẽ khàng của cô bé chạy bàn, tự nhiên lại thấy thích thú điều gì đó ở không gian này. Niềm vui nhỏ bé và gần gũi đến mức có khi lại đến từ một vóc dáng con người.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tháng tư sống động quá, nhiều thanh âm quá. Trên giao lộ, trong hẻm nhỏ hay một góc ngồi, đâu đâu cũng xôn xao. Từng ngôi nhà, cửa tiệm nối vào nhau. Khí trời đậm đặc và chếnh choáng. Cái nắng mùa khô Tây Nguyên như nung. Mấy hôm nay đã bắt đầu xuất hiện những cơn mưa chiều. Mưa chiều có giông là mật hiệu của mùa. Tiếng vang ấy cũng khiến người đi ngoài phố khẽ giật mình mà cất bước nhanh thêm.

Có một dạo, tôi sợ tiếng ồn nên lảng tránh phố đông. Cố thoát khỏi những thanh âm chật cứng phố phường, những ngã tư đèn gấp gáp vòng xe, tôi tìm đến núi đồi thanh vắng để được đẫm mình trong cái khoáng đạt đến vô tận của thiên nhiên. Sông suối, cỏ hoa thảng như im lặng ngàn đời nhưng bao giờ cũng chất chứa niềm khát khao khiến ta không ngừng rung động. Tôi đã từng nghĩ mình yêu hoa cỏ hơn con người, yêu núi đồi hơn phố xá. Nhưng bây giờ, ngồi ở đây, trong quán cà phê chật ních những gương mặt lạ quen cùng tiếng nói cười ồn ã, tôi biết mình đã nhầm. Nơi nào có bóng dáng con người là nơi ấy vẫn còn đậm đầy hơi thở của cuộc sống. Tôi nghe lòng trìu mến hơn. Thì ra, mình vẫn thèm được nghe từng thanh âm nhỏ nhất của phố đông một ngày loang gió.

Quán đã thưa người. Tôi vẫn ngồi lại, chăm chú nhìn xuống phố. Pleiku của tôi đây ư? Tôi đã là ai ở nơi này? Tôi cứ dấn bước đi tìm điều gì thế? Tuổi trẻ lắm lúc hân hoan nhưng cũng không ít lần vụn vỡ. Khi tôi tự gán cho mình một cái tên, bao nhiêu cảnh ngộ vui buồn từ xa xôi lại ùa đến nhấn chìm tôi. Tiếc ngày qua và lo sợ ngày mai, cái bản ngã khi chạm đến lại khiến ta phiền lụy biết mấy. Nhà văn Neil Gaiman trong cuốn “Coraline” đã mượn lời một chú mèo mà viết rằng: “Mèo không có tên. Chỉ con người mới có tên, vì con người không biết mình là ai. Bọn mèo chúng tôi tự biết mình là ai, nên không cần tên”. Tôi tình cờ đọc được, thỉnh thoảng nhớ lại và bật cười. Chính tôi cũng chưa biết mình là ai, sự thật bên trong con người mình là gì? Mỗi lần tự vấn là mỗi lần tôi ồn ã với chính tôi. Dù ngồi một mình, dù không thốt lên lời nào cả.

Tiếng bước chân của cô bé chạy bàn lên xuống cầu thang, tiếng người rì rầm dưới đường phố quen, tiếng gió qua bậu cửa rung nhẹ cành lá… Tôi vẫn thầm mong một thanh âm nhỏ xinh như thế. Tôi không nghĩ nhiều nữa. Có một khoảnh khắc, tôi tưởng ra mình là ngọn gió kia, cành lá kia. Không cần một cái tên! Không hoảng hốt lo sợ điều gì. Bình thản, vô ưu cùng với tháng năm đầy ắp thương yêu, dù chỉ trong giây lát. Ai cũng mong tìm được giá trị thực của mình trong bộn bề thanh âm của cuộc đời nên ai cũng muốn được tĩnh lặng mà sống. Nhưng nói như nhà tâm lý học Anthony De Mello, tĩnh lặng không phải là sự vắng mặt của âm thanh mà là sự vắng mặt của bản ngã.

Có thể bạn quan tâm

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null