Hàng cây thương nhớ

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Chẳng biết vì lẽ gì, những ngày tháng Giêng, người ta hay tìm về cội rễ. Từ bó mùi già để thêm hương lành thanh tịnh đón năm mới đến những gốc mai, gốc đào và những chuyến hồi hương để tìm về cội nguồn. Còn tôi, mỗi lần trở về quê nhà-nơi phố núi trong tháng Giêng lại nhớ hàng cây hai bên đường như dẫn lối về một trời kỷ niệm.

Tôi nghe nói, ngày xưa, nơi đây có 2 dãy nhà lá của khu tập thể nam và nữ. Chẳng cần nhắc nhiều, hẳn ai cũng nhớ đến cái thời tuổi trẻ của thế hệ ông bà lên xây dựng quê hương mới. Sau những bữa cơm tập thể là tiếng đàn guitar vọng ra từ những căn nhà lá. Mùa xuân đến, những người trẻ lại đàn hát những bài ca về tương lai và trong mắt họ mùa xuân là sự hứng khởi, trỗi dậy sức vóc tuổi trẻ.

Thế là, phong trào trồng cây được khởi xướng, mỗi người trồng một cây, hàng cây bên phải là của các nữ công nhân, bên trái của các nam công nhân. Cứ thế, cây lớn lên, người già đi như một sự bù trừ, đắp đổi vừa công bằng, vừa nghiệt ngã của tạo hóa. Chúng tôi mỗi khi về ngoại lại đi dưới hàng cây với nhiều cảm xúc. Lúc tới thì hồ hởi, cảm thấy như từng chiếc lá reo mừng, khi về cảm nhận được cái bóng cây trầm buồn, lưu luyến. Rồi khi vào mùa rụng lá, hai hàng cây khẳng khiu như một sự tạo hình ngẫu nhiên của thiên nhiên đem đến vẻ đẹp riêng có của xóm nhỏ này. Có người từng hỏi mua cây, có kẻ từng mưu toan chặt cành, đào gốc nhưng cuối cùng họ chẳng thể làm gì được bởi người người, nhà nhà ở đây đều quyết lưu giữ ký ức thanh xuân của ông bà, cha mẹ mình. Chúng tôi ngày bé từng xách xô vôi đi quét trắng gốc cây để diệt sâu bệnh. Giờ đây, những gốc cây bạc trắng ấy như cái cột cây số đếm từng bước chân khấp khởi của người xa quê trở về nhà.

Hàng cây thương nhớ  ảnh 1

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xuân, lại đi dưới hàng cây đang lấm tấm lộc biếc. Chẳng nhớ đây là mùa xuân thứ bao nhiêu cây lại đâm chồi, nảy lộc mà vẫn hồn nhiên xanh, mà vẫn cả tin vi vút dưới nắng vàng. Đi giữa hàng cây mới thấy thời gian tuyến tính đôi khi không còn nhiều ý nghĩa bởi sự ngưng kết của kỷ niệm. Chỉ có ở đây, mùa xuân mới vẹn nguyên từng tiếng chim hót, từng vết xước trên thân vỏ, từng cái chạc lưu giữ vết chân leo trèo của tụi trẻ chúng tôi. Tôi nhớ những chiếc lá mùa đông nào đó đã rớt xuống, bà lão tóc trắng như cước đã gom lại để đun nấu. Thế rồi xuân sau, khi cây thay lá mới đã không còn thấy dáng bà. Thế mới biết, một đời người trồng được bao nhiêu cây nhưng một đời cây lại bằng mấy đời người.

Có điều gì đó khác biệt khi sống giữa cộng đồng người, cây rón rén nhú từng chiếc lá sợ chiếc này che lấp cửa sổ, chiếc kia xòa trước mắt mà bị cắt tỉa… trong khi, đi giữa “cộng đồng” cây, con người lại tìm thấy sự bình yên đến lạ. Gốc cây này do bà tôi trồng, gốc kia là ông tôi từng chăm, cứ thế, lũ trẻ chúng tôi nhớ chính xác từng cái gốc rồi cùng nhau già đi, về dưới hàng cây mỗi mùa xuân lại thấy mình bỗng lạ, bỗng khác đi nhiều quá.

Về dưới hàng cây mùa xuân trong chiều phố núi, tôi như nghe được từng chiếc lá đang nô đùa trong bời bời chồi non, lộc biếc. Đi dưới hàng cây, tôi bỗng gặp lại tuổi thơ đang tung tăng ngược lối.

Có thể bạn quan tâm

Lựa chọn

Lựa chọn

Chiếc xe khách 16 chỗ dừng lại trước một con đường nhỏ chạy giữa những liếp cam xanh mướt mắt. Tôi xuống xe, vẫn còn ngờ ngợ liệu mình có đến đúng chỗ không, dù bác lơ xe có tuổi đã bảo đảm đây chính xác là địa chỉ tôi đưa, còn tôi không có lý do gì để không tin bác ta cả.
Bông tím lục bình

Bông tím lục bình

Nhắc đến sắc tím, người ta thường nghĩ về xứ Huế mộng mơ, tà áo dài tím thướt tha qua những cung đường, di sản trầm mặc với thời gian. Vẫn là sắc tím nhưng vẻ đẹp nơi miệt vườn sông nước miền Tây Nam bộ mộc mạc cánh hoa lục bình.
Gặp lại tháng ba

Gặp lại tháng ba

(GLO)- Hồi nhỏ, tôi có thói quen nhìn trời, nghe hướng gió tháng ba để bắt đầu một chuyến đi trên con đường núi. Vì thế giúp tôi nhận ra một tháng ba chưa nắng gay gắt, chưa mưa xối xả, đã thưa rét và nhiều người đã rời xa cố hương… Tháng ba tĩnh lặng và đằm sâu.

Mẹ tôi

Mẹ tôi

(GLO)- Mặc dù đã 86 tuổi nhưng mẹ tôi vẫn còn rất tinh tường, minh mẫn. Những ký ức tuổi thơ của mẹ, năm tháng thời thanh niên của ba tôi hay chuyện của chị em chúng tôi, mẹ nhớ như in, thỉnh thoảng lại rủ rỉ kể cho con cháu nghe.
Bắt đầu từ hoàng hôn

Bắt đầu từ hoàng hôn

(GLO)- Ngắm hoàng hôn là một trong những điều lãng mạn nhất mà tôi dành cho mình khi tuổi đời không còn quá trẻ. Đâu đó, người ta vẫn tin rằng trong những buổi chiều, dù có nhìn về phương nào đi nữa cũng không sao tránh được nỗi buồn, vì bóng hoàng hôn thường gợi một điều gì đã vãn. Nhưng tôi có cảm giác hoàng hôn mới chính là sự bắt đầu…

Mái hiên cổ tích

Mái hiên cổ tích

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn với hiên nhà. Ngôi nhà tranh 3 gian 2 chái có mái hiên rất rộng đằng trước. Nhà Việt xưa kết cấu rất khác với các kiểu nhà đương đại: các gian trong dành làm nơi thờ cúng, ngủ nghỉ; chái làm kho hoặc bếp. Và, đương nhiên “không gian sống” cho mọi sinh hoạt còn lại, từ ăn uống, chuyện trò, nhiều khi cả việc tiếp khách nữa… đều dồn hết nơi hiên nhà.

Khu vườn của ngoại

Khu vườn của ngoại

(GLO)- Tôi vừa về quê thăm ngoại, thăm ngôi nhà và mảnh vườn thời thơ ấu. Gió khẽ đưa hương thiên lý sau vườn phả vào không gian ắp đầy kỷ niệm. Hàng cau trước ngõ ngày nào như gầy đi nhiều hơn.
Khu vườn tháng Giêng

Khu vườn tháng Giêng

(GLO)- Năm nay, tôi nhận ra trong khu vườn nhà mình có một mùa xuân thật khác. Mùa xuân bước ra từ mộc mạc, cũ kỹ của các loại cây, từ cành khẳng khiu, từ tiếng chim quen thuộc như một bài học mới, bài học của vườn xưa.

Ra Giêng

Ra Giêng

(GLO)- Có một khoảng thời gian sau Tết Nguyên đán, những ngày tháng Giêng ấm nồng và trong trẻo thường được gọi là “ra Giêng”.

Màu nắng

Màu nắng

(GLO)- Sớm mai, chỉ cần mở cửa nhìn ra là tôi đã thấy nắng, vàng tươi dịu dàng. Thì chẳng phải Tây Nguyên đang trong những ngày tràn nắng đó thôi. Không gian thơm mùi hương mới, được trải một liếp vàng tơ non, như một lời chào tạm biệt với sắc lạnh của mấy tháng trời mùa đông cùng gió. Nắng xuân nhẹ bước dạo chơi bên phố, ngắm hoài cũng không thấy vẻ nào của sự oi bức, gắt nồng của khoảng giữa mùa hè; cũng không thoáng buồn, nhiều khi là ảm đạm như trong mùa thu. Nắng xuân là màu nắng của tình yêu và hy vọng khiến cho lòng người cảm giác bình yên và hạnh phúc.
Sẽ lại bắt đầu

Sẽ lại bắt đầu

(GLO)- Tết đã trôi qua mà tôi thấy mình dường như vẫn đang chờ đợi một điều gì đó. Chắc vì hoa cỏ mùa xuân vẫn còn điểm tô cho tháng 2 màu lễ lạt. Cứ như lúc nào cũng văng vẳng bên tai tiếng pháo hoa đì đùng đêm trừ tịch và sóng sánh bên môi vị rượu vang chát nhẹ, nồng thơm. Mà chẳng phải mình tôi, ngay cái lạnh của những ngày cuối năm đến tận bây giờ hãy còn vấn vương đâu đó trong mỗi sớm.

Nhịp thời gian

Nhịp thời gian

(GLO)- Qua ngày lập xuân, tiết trời ấm áp hẳn. Sớm mai đã không còn cảm giác buôn buốt của mùa đông len trong không gian nữa. Trời vẫn se se dìu dịu, nhưng cái lạnh vừa đủ khiến con người khẽ nhen lên cảm giác dễ chịu, thư thái.
Đường đen ngày ấy

Đường đen ngày ấy

(GLO)- Nhà tôi trồng đám mía bên sông. Vào vụ thu hoạch, ba tôi chở mía cây tới lò để ép và nấu được 2 thùng đường đen. Số đường ấy, mẹ bán 1 thùng, còn 1 thùng để dành nhà ăn.

Bến sông hoa vàng

Bến sông hoa vàng

Sáng chớm lạnh. Mùi lom khom dưới bến sông múc từng gàu nước tưới khóm hoa vàng. Tháng này nước sông lờ lợ, không mặn cũng chẳng ngọt. Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại sớm chiều, ngày này qua ngày khác. Đáp lại những chăm chút, nâng niu của Mùi, lúc nào khóm hoa cũng nở vàng rực rỡ. Hoa sao nhái, cúc vạn thọ, mào gà vàng… cứ thay nhau nở rộ. Bến sông vì thế mà đẹp hơn rất nhiều. Có đoạn Mùi đi xa, không ai tưới hoa, đến khi trở về thì hoa đã tàn. Mùi buồn man mác.
Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- 1. Trong nhà, cành tuyết mai bé xinh đã đơm hoa trắng tinh khiết từ những chiếc nụ be bé màu xanh. Những bông hoa năm cánh nhụy vàng bật lên từ cành lá khẳng khiu.