Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Phú

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Nguyễn Ngọc Phú là một gương mặt thơ... biển. Anh sinh ra ở vùng biển Hà Tĩnh và thơ anh đa phần viết về biển, biển với tất cả những gì tinh túy nhất, thẳm sâu nhất, vĩ đại nhất và cũng yếu ớt, nhỏ nhoi nhất. Nếu trực tiếp nghe anh đọc thơ sẽ thấy anh yêu biển và yêu thơ đến như thế nào. Anh sinh ra như thế này: “Cánh võng đầu tiên ru tôi/Là mảnh lưới cha cắt ra từ tấm lưới còn dính đầy vẩy cá/Trong giấc mơ của tôi không có tiếng côn trùng/Tiếng cá quẫy khuấy vào tôi tăm sóng”.

Đọc những dòng anh viết về cha, về mẹ, chúng ta đều thấy rưng rưng trước tình cảm của một người con, dẫu lớn, dẫu trưởng thành nhưng vẫn vô cùng nhỏ nhoi, yếu ớt. Trước khi về hưu, anh là Tổng Biên tập Tạp chí Hồng Lĩnh (Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Hà Tĩnh), hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Dẫu về hưu nhưng anh vẫn viết, thậm chí nhiều hơn. Và vẫn thế, thơ anh luôn đầy... biển: “Tôi kịp lợp cánh diều bằng đôi mang của cá/Ở phía cuối chân trời/Đôi mang cá đêm đêm về nức nở/Lén thả vào tôi chút bong bóng cuối ngày”...

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.




Trưa tháp Chàm

Tháp Chàm dựng trưa ong ong nắng

Nắng xương rồng quánh nhựa quắt cây

Thi sĩ ví tháp Chàm là tháp nắng (*)

Lửa vẫn còn quăn mép gạch xây.


Tôi bỗng gặp một tháp Chàm mới đắp

Cánh đồng khô tuốt bóng ngọn rơm gầy

Đêm nhỏ giọt tháp Chàm thành nến thắp

Ngọn nến nhờ hơi đất phả thành cây.


Tháp Chàm hỡi! Người xưa không

ngoảnh mặt

Thuở nhà vua cũng xuống ruộng đi cày

Tháp Chàm khát như một đời người khát

Nước như là máu nhỏ giọt xuống đây.


Gió xương rồng từng lóng xương người rụng

Trưa tháp Chàm uống nắng khô hanh

Tôi thắp nén nhang cắm vào tháp lửa

Khói rưng rưng cháy ngược trời xanh…


----------------------

(*) Ý thơ của nhà thơ Inrasara


Mẹ và biển

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Mẹ đong biển vơi đầy miệng thúng

Nửa xõa xuống giờ-nửa ngấm vào xưa

Chiếc đòn gánh xoắn mẹ theo thớ gió

Sấp ngửa đi dọc lát sóng cuối mùa.


Ngôi nhà mẹ lợp bằng ngấn sóng

Sực ấm trầu cay, tơ nhện buông màn

Chân nhện túm vào con nhấc bổng

Mẹ neo vào đăm đắm hoàng hôn.


Ở phía cuối chân trời

Tà áo chiều tuột chiếc khuy cuối cùng thả đêm về bọc gấm

Tôi lang thang cùng vỏ ốc, tù và

Mẹ gọi tôi về khi vạt nắng cuối ngày khép mảnh buồm

không nếp gấp

Những nấm mộ san hô không còn người đến đắp

Tôi nhặt nhánh xương gầy treo trước cửa hoàng hôn.


Tôi tai tái giữa ngày bạc nước

Gió vò mây (nắng vò mẹ thêm gầy)

Tôi kịp lợp cánh diều bằng đôi mang của cá

Ở phía cuối chân trời

Đôi mang cá đêm đêm về nức nở

Lén thả vào tôi chút bong bóng cuối ngày.

Có thể bạn quan tâm

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.