Gương mặt thơ: Hà Phạm Phú

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi chơi với nhà thơ Hà Phạm Phú khá lâu rồi, và rất tự hào về điều ấy, vì ông là người đa tài và đa nghề. Từng học đại học kỹ thuật quân sự ở Trung Quốc nên ông trở thành dịch giả của nhiều tiểu thuyết, truyện ngắn, từng là Chủ tịch Hội đồng văn học dịch Hội Nhà văn Việt Nam.

Rồi, ông từng là giảng viên Học viện Kỹ thuật quân sự (Bộ Quốc phòng), rồi Chánh Văn phòng Hội Nhà văn, Giám đốc Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam. Thời là Giám đốc Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam, ông làm những bộ phim “Ông cố vấn”, “Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông”, “Hà Nội Hà Nội”... nổi tiếng, còn đóng một nhân vật trong phim nữa. Ông là nhà văn với nhiều đầu sách và là nhà thơ đích thực. Tóm lại là ở mảng nào ông cũng nhiều thành tựu.

Tôi với ông cùng mê lái ô tô, nhưng ông khác tôi là biết rất rõ tại sao xe chạy được, công dụng của từng bộ phận, còn tôi chỉ biết lái. Giờ trên 70 tuổi, ông vẫn vi vu lái xe trên đường và làm thơ với tình yêu ngùn ngụt của thuở đương trai. Ông liên tục đăng thơ trên Facebook cá nhân rồi các báo lại lấy về đăng. Thơ ông có những cái kết bất ngờ đến... bất ngờ: “Dốc lớn leo trời đã vượt hết/Ngoái nhìn khó nhọc mát mồ hôi/Ta trải đời ta, rồi ta biết/Khó nhất là khi vượt dốc người”.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.



BÀ NỘI


Tôi nhìn bà nội từ xa

Cách hai ngọn núi cách ba cánh đồng.

Minh họa: T.N

Minh họa: T.N

Bà nội trẻ đã vắng ông

Tảo tần gánh cả nhà chồng trên vai

Cha tôi út ít sắn khoai

Trại rừng lam lũ hôm mai sương dầm.


Tôi đi xuân hạ thu đông

Mòn vai áo lính khúc sông vơi đầy

Khi bà rong ruổi gió mây

Cánh đồng khô nước rừng cây trụi cành.


Tôi giờ đếm ngược mong manh

Dáng hình bà nội cao xanh đỉnh trời

Có nhiều bà nội yêu người

Có một bà nội yêu tôi mỗi ngày.




DỐC TRỜI


Ta đã leo qua những dốc dựng

Từ thời lính nhỏ tuổi đôi mươi

Những dốc chiến tranh mù khói súng

Những dốc hòa bình băng tuyết rơi.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Ta leo dốc dựng lên Lũng Cú

Thấy núi sông xanh dưới bóng cờ

Lên Thượng Phùng dốc họp chợ gió

Ngả Mù Căng Chải ruộng tả thơ.


Dốc đứng dốc dài, ừ đều dốc

Chồn chân lê bước cũng đến nơi

Ta chiếm lĩnh ta đầu non mọc

Một quả tinh khôi rạng rỡ soi.


Dốc lớn leo trời đã vượt hết

Ngoái nhìn khó nhọc mát mồ hôi

Ta trải đời ta, rồi ta biết

Khó nhất là khi vượt dốc người...



VIÊN ĐÁ MIỀN SƠN CƯỚC


Tôi đi hết con đèo sương mù

Mười hay mười hai cây số đâu có gì khác

Những vệt sơn phản quang bắt đèn vuông đất

Thắp lên vàng tín hiệu bình yên.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi nhặt đại xù xì đá nhám một viên

Mang theo xe đi đến nơi chưa đến

Nơi chả có lời ai hò hẹn

Qua cây thông rồi lại thấy cây thông.


Sương loãng dần, trời đem ướt ra hong

Choáng lũng sâu đàn trâu đi lũ lượt

Mấy mái xám khói mơ hồ ký ức

Tiếng thác âm u xa thẳm rơi.


Viên đá nằm gốc cây mộc của tôi

Bỏ lại chỗ vô danh đỉnh đèo sương trắng

Và viên đá kiên gan trong im lặng

Ném tôi lên miền sơn cước mỗi ngày...

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

null