Gương mặt thơ: Bích Ngân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chị tên đầy đủ là Trịnh Bích Ngân. Lâu nay, chị xuất hiện với tư cách nhà văn với khoảng 20 đầu sách toàn văn xuôi.

Gần đây, Bích Ngân gây bất ngờ khi thơ chị xuất hiện liên tục trên các báo, tạp chí. Và thơ hay, nhiều người thích. Tập thơ mới nhất của chị là “Nghiêng về phía nỗi đau”, một tập thơ mới chỉ đọc tên đã thấy rất nữ tính, rất nhân văn và đầy chia sẻ, như tính cách ngoài đời của chị.

Chat với chị để làm chùm thơ này, chị nhắn rằng gần đây “bị thơ nó rù quến đến đờ đẫn”, một cách nói, cách sử dụng hình ảnh rất Nam Bộ. Và cũng để thấy, thơ nó trói buộc vô hình, nó “tra tấn”, nó “hành hạ” người sáng tác đến như thế nào. Chị thổ lộ: “Thơ, một người tình thủy chung. Người tình không nhìn người tình bằng con mắt tháng năm mà cảm nhận bằng nhịp đập của một trái tim không già cỗi theo năm tháng”.

Nhà thơ Bích Ngân quê ở Cà Mau, hiện sống ở TP. Hồ Chí Minh, từng là Phó Giám đốc, Phó Tổng Biên tập Nhà xuất bản Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, hiện là Ủy viên Thường vụ Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, Chủ tịch Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh, là nữ nhà văn đầu tiên giữ chức Chủ tịch Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.

Nhưng mừng là dẫu công việc bộn bề, dẫu ở giữa cái đô thị luôn vội vã, luôn chật ních tưởng như không có một khoảng hở cho văn chương, đặc biệt là thơ, chị vẫn viết rất đều, từ tiểu thuyết, kịch bản, truyện ngắn đến thơ. Thơ chị như thế này: “Một cõi riêng của những kiếp đàn bà/biết nhón nhén đem trái tim góp lửa/và nắng mưa nhặt nhạnh cả tro tàn/cho buốt giá vẫn nồng nàn hơi ấm”. Và đây nữa: “Em, người đàn bà/hạnh phúc nhất trần gian/được chạm vào đại ngàn của anh/lịm đi trong nụ hôn tướm máu/và hồi sinh trong bóng tối nhiệm màu...”.

Ở cả hai vai trò, người tham gia quản lý, lãnh đạo hội và người sáng tác, Bích Ngân đều thể hiện rất tốt, đầy nhiệt tình, như cách chị bày tỏ: “Gọi đúng tên/Trái tim có thể chữa lành/những vết thương tự mình cào cấu”.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.



VỚI EM


Chị gởi em chút linh cảm vơi đầy

Chiếc xuồng con chở khẳm của má

Hơi ấm đất đai mà ba hóa linh hồn

Và cõi riêng từ mồ hôi nước mắt.

Minh họa: T.N

Minh họa: T.N

Một cõi riêng của chị của em

những người đàn bà được nỗi buồn ký thác

và lặng thầm ôm ấp bóng đêm

vẫn dịu dàng mỗi bình minh gõ cửa.


Một cõi riêng của những kiếp đàn bà

biết nhón nhén đem trái tim góp lửa

và nắng mưa nhặt nhạnh cả tro tàn

cho buốt giá vẫn nồng nàn hơi ấm.



TRÔI NGƯỢC VỀ ANH


Nơi này, bên dòng Cửu Long

chỉ còn bảy nhánh ngược xuôi

về mênh mông sóng cuộn.


Nơi này, hoàng hôn loang bầm mặt nước

Nơi này, lục bình lềnh bềnh theo dòng trôi

Nơi này, em trôi ngược về anh.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Trôi

chẳng dòng đục trong nào níu giữ

em trôi

chuyến đò cuối cùng

bập bênh bờ bến.


Đò ơi…

tiếng gọi loang dài

dòng trôi

trôi ngược gió.


Đò… ơi…

lồng ngực em

hay cánh buồm

căng gió

trôi ngược về anh

nơi không chia nhánh cướp dòng

nơi bến bờ neo đậu hoàng hôn.



ANH MANG CHO EM CẢ ĐẠI NGÀN


Anh mang đến cho em cả đại ngàn

nơi rừng xanh ẩn chứa bao kỳ ảo

và lung linh ngọc của lòng trắc ẩn

được sinh ra từ mộng tưởng của anh.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Anh mang cho em rực rỡ hoàng hôn

mỗi bình minh anh thắp hồn vào đó.


Em, người đàn bà

hạnh phúc nhất trần gian

được chạm vào đại ngàn của anh

lịm đi trong nụ hôn tướm máu

và hồi sinh trong bóng tối nhiệm màu.


Em, người đàn bà rất đàn bà

đỏng đảnh nhất trần gian

tham lam nhất trần gian

muốn ghì siết cả ảo ảnh mây trời

với trập trùng non cao núi biếc

được neo giữ bằng sinh mệnh trái tim.

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.