Góc vườn cơ quan năm ấy

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi chuyển công tác về Báo Gia Lai sau khi chia tách, tái lập 2 tỉnh Gia Lai và Kon Tum. Cơ quan Báo cũng chia hai.

Lúc này, đội ngũ phóng viên còn ở lại Gia Lai khá mỏng gồm các anh: Phan Văn Hòa, Lê Hoàng Trung, Trần Văn Nghĩa, Phạm Văn Thư, Nguyễn Đức Thanh và tôi. Phòng Bạn đọc có chị Lê Thị Minh, Phòng Hành chính gồm các chị: Trần Thị Nguyệt, Phan Thị Song và Nguyễn Thị Dung. Tổng Biên tập là anh Trần Liễm.

Năm sau thêm Phó Tổng Biên tập Đặng Thị Thu Hà học xong cao cấp chính trị ở Hà Nội về, Hoàng Anh Phượng học báo chí về và nhận thêm các phóng viên: Lê Bá Tuế, Lê Đình Ninh, Nguyễn Văn Chương, Nguyễn Văn Thịnh, Võ Thành Thất, Lương Văn Danh…

Trụ sở cơ quan đóng tại nhà số 2A Hoàng Văn Thụ (TP. Pleiku) với 2 mặt tiền: Hoàng Văn Thụ và Lê Hồng Phong. Tòa soạn nằm ở giữa khu đất gồm 1 phòng họp phía trước, tiếp đó hai bên là phòng làm việc của Tổng và Phó Tổng Biên tập, phía sau bên phải là Phòng Phóng viên, bên trái là Phòng Hành chính, ở giữa có một khoảng sân nhỏ và giếng nước. Mấy năm sau này, cơ quan thường tổ chức liên hoan tại đây. Dọc bên trái từ ngoài nhìn vào là Xí nghiệp In do anh Nguyễn Tiến Dũng-Trưởng phòng Hành chính kiêm Quản đốc.

Tuy cũ nhưng diện tích trụ sở cơ quan khá rộng và rất thoáng mát nhờ vườn cây trong sân. Bốn cây xoài phía đường Lê Hồng Phong, cây nào cũng cao hơn chục thước, cành lá sum suê vươn cả ra bên ngoài hàng rào.

Mỗi lần có dịp về lại cơ quan nhìn cây mận như nhắc nhớ về một thời thanh xuân sôi nổi, gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui, tiếng cười. Ảnh: P.V

Mỗi lần có dịp về lại cơ quan nhìn cây mận như nhắc nhớ về một thời thanh xuân sôi nổi, gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui, tiếng cười. Ảnh: P.V

Cứ vào khoảng cuối tháng ba, khi cái nắng nóng Tây Nguyên đã lên đến đỉnh thì hàng xoài lại bung nở những bông hoa nhỏ li ti màu trắng ngà, kết lại thành từng chùm xen kẽ cùng hướng về phía mặt trời, tỏa hương thơm thoang thoảng. Hết lượt này đến lượt khác, từng đàn ong từ đâu bay về hút mật, buổi trưa yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng vỗ cánh nhè nhẹ của chúng. Vài tháng sau đã có hàng trăm, hàng ngàn quả xoài lúc lỉu trên cành.

Gần hàng rào, giữa mấy cây xoài là bụi chuối lùn cũng rất tốt. Hai cây mận, một cây mọc sát phòng làm việc của bộ phận hành chính, trước xưởng in ty pô, to quả nhưng ít ngọt. Cây còn lại mọc ở góc bên trái chỗ ngã ba giao nhau của 2 con đường, tất nhiên là bên trong hàng rào, rất sai quả, trái không lớn, màu đỏ nhạt nhưng rất ngọt.

Đến mùa, những chùm mận chín át cả màu xanh lá của cây. Trẻ em hàng xóm cứ lén chui qua hàng rào, trèo hái những quả mận mọc trên cành thấp. Cánh phóng viên trẻ nếu đang viết bài ở cơ quan và một vài anh công nhân xưởng in nhiều khi leo hẳn lên cây, hái cả chùm quả chín thưởng thức tại chỗ… Thường thì cây mận đỏ trước xưởng in ra trái trước. Vài ba ngày cứ khoảng 15-16 giờ, chúng tôi lại tập trung ở phòng hành chính quây quần quanh rổ mận và chén muối ớt.

Riêng hàng xoài thì khác. Năm ấy, tôi còn trẻ, nghịch, lại thích ăn chua nên mấy cây xoài trong sân cơ quan luôn được tôi “chăm sóc” kỹ. Ngồi viết bài trong phòng, nghe thòm thèm, tôi lại bước ra ngoài tìm khúc cây gỗ dài chừng hai mươi phân, ngước lên cây xoài ngắm kỹ rồi quăng mạnh lên chùm quả gần nhất.

Thường thì quả xoài và khúc cây rơi xuống phía sát hàng rào, nhưng cũng có khi rớt trên mái tôn gây tiếng động lớn. Vậy là anh Trần Liễm bước ra ngoài nhìn lên rồi nhìn xung quanh, chẳng thấy gì lại chép miệng đi vào. Lúc này, tôi đã rút vào phòng, làm bộ đang ngồi viết bài.

Anh ấy bước lại đứng trước cửa phòng phóng viên hỏi: Các cậu có nghe gì không? Tôi vừa giả bộ chăm chú vào bài vừa lắc đầu: “Dạ em có nghe nhưng đang viết bài nên không để ý ạ”. Trần Văn Nghĩa ngồi gần đó cũng cắm đầu xuống trang giấy, vờ không nghe, lè lưỡi lắc đầu với tôi khi anh Liễm đã bước đi…

Sau 2 lần xây dựng mới trụ sở làm việc, vườn chỉ còn sót lại cây mận ở góc sân trước. Tuy đã bước vào tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” nhưng cây mận vào mùa vẫn sai trái và ngọt như xưa. Chúng tôi đều đã nghỉ hưu. Mỗi lần có dịp về lại cơ quan nhìn cây mận như nhắc nhớ về một thời thanh xuân sôi nổi, gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui, tiếng cười.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.