Đường đến trường

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Google Maps thường cho tôi câu trả lời về những con đường. Khi không còn lo âu lúc đứng trước một ngã ba hay lạc lối về nhà, tôi lại sợ rằng mình sẽ quên lãng những ký ức đã in dấu đôi chân mình. Dù ngày ngày chen từng bánh xe trên đường, kẹt cứng ở các nút thắt giao thông hay dắt xe, dầm mưa lội phố nhưng ai cũng có lối đi riêng. Ngẫm ra, chỉ có con đường đến trường là hồn nhiên và thành thật nhất.

Với tôi, đó là con đường mà chỉ mấy hôm trước ngày khai giảng, tình cờ tôi mới phát hiện ra. Ngày đó, thế hệ học sinh chúng tôi chưa có khái niệm làm quen với lớp 1 hay “tiền tiểu học”. Một chiều, đang nô nghịch với chúng bạn, bỗng nhiên chị cả đi tìm. Chị gọi tôi về nhà ngay, cha mẹ đang đợi. Vừa bước chân về đến nhà, tôi đã nghe cha bảo từ mai con sẽ đến trường. Tôi thoáng nghĩ đến việc phải bỏ những cái bẫy, cái nỏ, phải xa những trò vui thơ trẻ.

Tôi quyết định khám phá ngôi trường theo cách của riêng mình. Quyết định là thế, nhưng mà đến lúc đi, đôi chân tôi lâu nay vốn hăm hở, mạnh dạn lại bỗng trở nên nhút nhát, rón rén bước từng bước nhỏ trên lối mòn theo hướng tay cha chỉ. Đi mãi, ngôi trường cũng hiện ra, đó là những dãy nhà bình yên nằm trên một sườn đồi, có lá cờ đỏ thắm bay phấp phới. Tôi ngó vào những phòng học không có cửa, ngắm mãi cái bục giảng được tôn lên cao hơn nền lớp. Nhìn quanh một chặp, tôi thấy nơi góc lớp còn vương đôi mẩu phấn trắng, vài mẩu giấy còn ghi lại những con số, nét chữ, gần đấy là một phần của chiếc thước kẻ, rồi compa. Mái trường đơn sơ nhưng tựa như một thế giới mới lạ, đầy sức hút.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Ngày hôm sau, tôi theo cha đến trường với một cảm xúc thật khác. Vẫn nắng, vẫn gió, vẫn cỏ hoa quen thuộc mà ngỡ như đang đến một chân trời mới. Bên hông tôi là chiếc cặp da cũ to đựng sách, vở mới cùng cây bút chì. Tôi cứ ngỡ giờ học chỉ diễn ra chớp nhoáng như một trò chơi, thế nhưng, chúng tôi đã bị thu hút bởi giọng giảng bài hấp dẫn của cô giáo lúc nào không hay. Bài học về cái trống trường, khi nó vang lên đã vọng đến xóm núi của tôi như thúc giục chúng tôi.

Nhiều năm qua đi, phải đến hôm gần đây, tôi mới có dịp đi lại trên con đường ấy. Hàng cây bên đường vẫn xanh tươi, che bóng mát cho những lứa học trò mới. Trước khi đến lớp, các em sẽ được nghe lũ chim “hát” những bài ca lảnh lót, véo von. Những đàn bướm vàng mải mê quấn quýt nhau trong nắng thu, những viên sỏi dưới chân như cùng lăn tới lớp. Khác với hành trình mưu sinh đầy gấp gáp của tôi hôm nay, con đường đến trường của các thế hệ học trò quê tôi vẫn là những sớm mai trong lành hương rừng cùng biết bao háo hức trên hành trình tiếp nhận tri thức.

Tôi hôm nay, dù cố níu giữ tâm hồn mình như người thả diều gìn giữ sợi dây nhưng cuối cùng số phận vẫn là cơn gió mạnh giật khỏi tay tôi quyền tự quyết ấy. Cuộc sống mưu sinh buộc chúng ta phải bon chen, phải đi trên những con đường khác nhau để có danh vị, thu nhập để bằng bạn bằng bè. Ai rồi cũng phải đối diện với những cột đèn tín hiệu, những ngã ba, ngã tư buộc ta phải lựa chọn đi tiếp hay từ bỏ. Thế mới biết, khi người ta đã lớn, đường không chỉ để đi mà còn là sự trả giá của mỗi người.

Khi nhận ra cần phải sống chậm, đi chậm trong thế nhân này thì đã không còn trẻ. Và, hình như ta đã lãng quên ở đâu đây từng có một con đường của riêng mình thuở còn đầu trần, chân đất, đồng hành cùng ong bướm, chim muông và luôn thành thật với chính bản thân mình. Để hôm nay, được đi lại trên con đường đến trường, tìm lại chút hương thuở hoa niên mà hít hà cho căng lồng ngực, với tôi, đó là niềm hạnh phúc.

Có thể bạn quan tâm

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.