Đảo Cô Đơn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Có một hòn đảo mang tên Cô Đơn cách xa đất liền khoảng 200 hải lý.

Đúng như cái tên của nó, hòn đảo nhô lên khỏi mặt nước biển rộng lớn bao la, lặng im giữa muôn trùng sóng nước. Người trên đảo sống cùng nhau bao năm nay, họ biết giao tiếp, biết làm việc nhưng rất hiếm khi họ cười.

Một ngày, khi biển lặng sóng, cô gái tên Ny sống trên hòn đảo này đã tròn hai mươi lăm năm. Hằng ngày, Ny ngắm nhìn mặt trời mọc từ chân trời phía đằng Đông, nơi con sóng nhấp nhô khiến trái tim Ny muốn đập ngàn nhịp điệu sôi sục của tuổi trẻ. Ny đã chán ngắt sự cô đơn và tẻ nhạt nơi đây. Sau một ngày mặt trời đi ngủ phía chân trời đằng Tây, Ny thu xếp quần áo, xin phép bố mẹ rời hòn đảo Cô Đơn để đi tìm nơi rộn rã tiếng cười.

- Bố và mẹ, con không thích hợp với nơi cô đơn và buồn bã này, hãy cho con được đi!

Bố mẹ và anh chị lặng im đồng ý, họ nhìn Ny đi trên chiếc thuyền xa xa cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ hướng về phía mặt trời khi bình minh ló rạng.

***

Thành phố nhỏ nơi Ny dừng chân sau khi rời hòn đảo Cô Đơn, những con người trên phố đông nhưng chẳng quen biết nhau. Họ chừa cho nhau một khoảng trống để lách qua nhưng không ai chào hỏi hay mỉm cười nói với nhau điều gì.

Quán cà phê vắng vẻ với tiếng nhạc cất lên đều đều. Tiếng hát của một nam ca sĩ có chất giọng trầm đặc, buồn buồn. Cô gái trạc tuổi Ny ngồi một mình ôm chiếc đàn guitar bên cốc cà phê gần cạn. Ny chậm rãi bước đến làm quen:

- Mình là Ny, đến từ đảo Cô Đơn.

- Chào bạn! Mình là An, mình sống ở thành phố này được 8 năm rồi.

An nở nụ cười thật tươi, khoe chiếc răng khểnh duyên dáng. Lần đầu tiên Ny thấy nụ cười trên môi một cô gái xinh đẹp nên Ny cũng cười. Ny nhớ khoảnh khắc ấy vô cùng, khoảnh khắc mình nhoẻn miệng cười một cách tự nhiên trên hai khóe miệng.

- Ny cười xinh quá! Rất tuyệt nếu chúng ta làm bạn của nhau.

Sau lời đề nghị của An, hai bạn nắm tay nhau rời khỏi quán cà phê nhỏ. Tiếng nhạc vẫn ẩn khuất du dương, nhẹ nhàng.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

***

- Ny này! Mấy ngày nay mình thường ho ra máu, không hiểu sao nữa.

An vừa nói vừa lục tung cái tủ lạnh để nhiều đồ ăn mốc meo bao lâu nay chưa dọn dẹp.

- Chắc tại An cứ mải lo cho công việc nhiều quá đấy mà!

Miệng Ny nói, tay Ny xếp lại giúp An những chồng giấy tờ phải trình sếp cho ngày hôm sau ở khách sạn, nơi An làm việc.

Từ ngày Ny và An sống cùng nhau trong căn nhà trọ nhỏ. Ny thường ở nhà viết lách, làm thơ và lúc nào rảnh thì nghịch cây đàn guitar của An để sáng tác vài giai điệu Ny cho là vui. Ngày ngày, An quay cuồng với công việc ở khách sạn. Khách đặt phòng, hủy phòng, check in, check out rồi tháng sau chạy KPI để còn xét nâng bậc, tăng lương.

- Ny hỏi thật An nhé! An kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Sao An không nhận lời với Việt đi, anh ấy yêu cậu từ lâu rồi mà.

- Nhưng, An hiện tại chưa yêu được, phải kiếm tiền để mua nhà, mua xe.

- Rồi sao nữa? - Ny hỏi tiếp.

- Rồi dành thời gian đi du lịch ở đâu đó, để cười một cái, để bớt cô đơn rồi yêu. Hai chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé!

- Thế bao giờ An đi? Bao giờ An yêu? Bao nhiêu tiền với An là đủ?

- Hazzz! Thực tình thì An cũng không biết nữa Ny ạ! Trước mắt mình cứ làm việc thôi.

Câu chuyện ngắt lời khi An ho ra máu đỏ cả lòng bàn tay.

- An! Ngày mai cậu phải xin nghỉ làm để đi khám ngay đi.

- Ừ, thôi ngủ đã, Ny gãi lưng cho An dễ ngủ nhé!

Hai cô gái, một chiếc giường, họ nằm bên nhau, Ny đưa tay gãi lưng cho An nhè nhẹ. Tiếng còi xe trên phố và ánh sáng đèn đường vẫn hắt vào căn phòng, thứ ánh sáng hỗn tạp quện vào nhau mờ đục và chói gắt.

Ngày hôm sau, khi khám xong, bác sĩ gọi An vào phòng và nói:

- Cháu bị K giai đoạn 3, đã bắt đầu có dấu hiệu di căn rồi đấy!

An nhìn cái màu trắng đục như màn sương trên tấm phim chụp trước mặt, cô không tin những điều vừa nghe là bác sĩ đang nói về mình. Tai An ù đặc những âm thanh hỗn độn đan xen nhau. An cầm tờ phiếu kết quả trên tay, bước nặng nề ra khỏi căn phòng bác sĩ.

Hôm nay thật lạ, những đám mây xám ở đâu vần vũ kéo qua như đan trên bầu trời một màu đen kịt. Mưa ào ào kéo đến, dòng người vội vã đi qua, những chiếc xe dính vệt nước mưa dáng vẻ đầy lướt thướt. An nhìn Ny, cố kiềm chế để không bật khóc:

- Ny ơi! Từ mai An sẽ phải nghỉ việc.

Nghe An nói, lòng Ny chát đắng như ngàn vạn mũi dao đâm. Lúc này đây, Ny hiểu sâu sắc hơn ai hết sự mất mát xâm chiếm lấy Ny nó đắng chát và tối tăm như thế nào. Mắt Ny nhòe đi như ô cửa kính chẳng làm tan nổi những giọt nước mưa.

***

Những ngày ở trong bệnh viện, đôi khi lại chính là những ngày vui vẻ và hạnh phúc của An và Việt. Ngoài những lúc An phải tiêm thuốc và truyền hóa chất, thời gian hiếm hoi còn lại họ trò chuyện cùng những em bệnh nhân nhỏ tuổi ở khoa nhi, họ đàn và hát cho nhau nghe. Đêm đến, họ ngồi ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời. An chẳng phải bận tâm đến những công việc quay cuồng trong khách sạn nữa. Việt mua hoa đến thăm An mỗi ngày. Mặc dù, ai cũng có nỗi thoáng buồn, đọng trong trái tim của mọi người, thỉnh thoảng lại cuộn trào lên như đợt sóng. Chỉ có nụ cười và tiếng hát cất lên là nỗi buồn tan biến mất:

"Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người. Còn cuộc đời ta cứ vui. Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai...".

- Nhạc Trịnh luôn chữa lành vết thương một cách nào đó thật nhẹ nhàng, Ny nhỉ!

- Ừ! Nhạc Trịnh hay, bây giờ, nhạc sĩ ấy chắc chẳng buồn, chẳng cô đơn nữa đâu, thiên đàng thì làm gì có nỗi buồn, cô đơn, đúng không An?

An mỉm cười gật đầu rồi tiếp:

- Ny này! Dải Ngân Hà hôm nay sáng quá, những vì sao thật vô tư và hạnh phúc, có phải vậy không mà chúng lấp lánh đến thế!

Ny nghe An nói mà hai hàng nước mắt chảy tràn. An lại lảng sang chuyện khác để Ny không buồn nữa:

- Nếu biết cuộc sống còn nhiều niềm vui như ở khu bệnh viện này, chắc An chẳng bận rộn kiếm tiền như hồi trước nữa. An sẽ yêu Việt sớm hơn, sẽ nhận nhiều bó hoa anh ấy tặng hơn. Ny… Ny hãy sống nốt phần vui vẻ mà An mong muốn trong cuộc đời này nhé!

Ny khẽ gật đầu rồi lau đi dòng nước mắt. Chưa bao giờ Ny thấy thời gian quý giá như lúc này, Ny chỉ muốn mọi thứ đóng băng cô và An lại. Ny không già đi nữa, An cũng không chết.

Mấy ngày sau, khi Ny kéo chiếc rèm cửa sổ theo đề nghị của An, để cô ngắm bầu trời đầy sao thêm lần nữa. An cố ngồi dậy, nép vào vai Ny. Ny nghe hơi thở của An yếu dần rồi tắt hẳn. Ny ôm lấy An, muốn ôm cô ấy thật lâu trong khoảnh khắc cuối cùng này.

***

"An! Vậy cậu đã là một vì sao sáng trên dải Ngân Hà rồi đấy!".

Ny đứng trước ngôi mộ, xung quanh đắp những vành hoa trắng, lòng thủ thỉ với An.

Thành phố ồn ào nhưng vẫn cô đơn theo một cách riêng, nơi đây đã cho Ny thấy được nụ cười, thấy được tình bạn đẹp đẽ, nhưng nơi đây cũng có cả những niềm đau mà có lẽ suốt cuộc đời này, vết thương về An sẽ mãi không liền sẹo trong trái tim Ny. Ny mang theo cây đàn guitar và bức ảnh của An trở về hòn đảo Cô Đơn. Có lẽ lúc này, sự trở về là một điều gì đó sẽ chữa lành con tim của Ny đang rỉ máu.

Ngôi nhà nhỏ hình vỏ ốc đón chào Ny, người trên đảo Cô Đơn vẫn chăm chỉ làm việc. Ny xin vào làm bán thời gian trong một quán cà phê nhỏ mang tên Vắng, cạnh bờ biển. Quán chủ yếu phục vụ khách du lịch muốn tìm bình yên thì tới đây. Lúc rảnh rỗi, Ny lại lấy cây guitar ra tập viết nhạc và đánh đàn. Ny sáng tác được nhiều bản nhạc hay, nhạc của Ny không có nỗi buồn, chỉ có niềm vui và sự rộn rã:

"Tôi muốn hát vang ngàn bài ca tuổi trẻ, Có tiếng cười lách khẽ, như sóng đùa biển khơi…".

Từ ngày hôm đó, người trên đảo Cô Đơn biết đến quán Vắng nhiều hơn. Họ biết nở nụ cười, nghe Ny đánh đàn và mọi người cùng hát. Hòn đảo bỗng trở nên đông du khách, họ tìm đến đấy để chữa lành những vết thương mà nơi thành phố nhộn nhịp kia đã khứa vào họ xót đau đến rỉ máu.

- Ny này! Nỗi nhớ thật sự trống trải và cô đơn. Em đừng để anh nhớ em nhiều nữa nhé!

Kha đứng trước mặt Ny, nụ cười tươi trên khóe miệng anh khiến Ny xao xuyến. Cũng vì trốn chạy sự cô đơn mà Ny để Kha chờ đợi ở nơi đây quá lâu. Nhưng đến bây giờ Ny đã hiểu và không để mất Kha một lần nữa.

- Vâng! Em đã từng ra đi và thu lượm cho mình khá nhiều nỗi đau để hiểu rằng ở hòn đảo này, nỗi buồn và cô đơn đã quá thừa thãi. Em sẽ chẳng dại gì để mất anh thêm một lần nữa đâu.

Hai người ôm nhau, Ny chỉ cho Kha những vì sao đang lấp lánh ở dải Ngân Hà và tìm kiếm An ở đâu đó trong một ngôi sao sáng nhất.

Đảo Cô Đơn ảnh 4

Nguyễn Thanh Nga

- Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng.

- Hiện sinh sống và làm việc tại Bắc Ninh.

- Có nhiều tác phẩm truyện ngắn được đăng trên các báo: "Gió thổi bến sông", "Tình khói mây", "Những bước chân trở về", "Tia nắng bình yên"...

Có thể bạn quan tâm

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.