Có một tình yêu biển

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Sau những ngày bị cuốn theo các lễ hội, từ biển, tôi lại nghĩ đến bao điều...Một ông cụ đi biển mỗi ngày trong năm. Có hôm đi thật sớm để về kịp rước con dâu đầu.

Ông cụ nghiện biển từ khi còn rất trẻ. Một giảng viên đại học, bước ra khỏi giường là nghĩ đến biển, kể cả mồng Một Tết. Vì sao vậy? Anh nói: Tình yêu làm sao giải thích được “vì sao”…
Còn ở phía khơi xa là lòng kiêu hãnh vượt lên bão tố của hàng vạn ngư dân đang bám biển bằng một tình yêu khác.

Với danh hiệu là 1 trong 10 bãi biển hàng đầu châu Á, biển Mỹ Khê là điểm đến không thể bỏ qua của người dân, du khách trong hành trình khám phá vẻ đẹp của cảnh sắc, con người và đất nước Việt Nam. Ảnh: ST

Với danh hiệu là 1 trong 10 bãi biển hàng đầu châu Á, biển Mỹ Khê là điểm đến không thể bỏ qua của người dân, du khách trong hành trình khám phá vẻ đẹp của cảnh sắc, con người và đất nước Việt Nam. Ảnh: ST

1. Trên biển từng sớm mai, có hàng trăm người, đủ mọi tầng lớp, màu da. Khách du lịch mũi cao mắt xanh. Những cô gái, chàng trai Sài Gòn, Hà Nội, khu 4, khu 3. Cả khách mang nhiều quốc tịch theo làn sóng du lịch… Những cụ già nằm chôn vùi dưới cát ẩm để chữa bệnh. Mấy cán bộ lớn tuổi đã nghỉ hưu. Có nhiều người còn đương chức. Một anh hay bơi cùng tôi là đầu bếp một nhà hàng chuyên nấu đám cưới. Mấy chị giáo viên. Một anh thợ sửa đồng hồ ở cùng xóm... Đủ mọi tầng lớp. Có người lái ô-tô, người đi xe máy, xe đạp. Có người chạy bộ từ nhà mỗi sớm... Tất cả đến biển như bày tỏ một tình yêu.

Họ nhào xuống biển, ôm lấy những đợt sóng. Chẳng phân biệt ai là ai. Cũng như tình yêu, trước biển, mọi người bình đẳng.

Một chị sáng nào cũng đi nhặt rác trên bãi, dù không phải công nhân. Có người hỏi sao tốn công vậy, chị nói thiệt thà: "Để đừng làm hư biển!".

Câu nói tình cờ của chị khiến tôi nhớ cách đây mấy năm tôi đưa nghệ sĩ Kim Cương đi dự một lễ khởi công khu du lịch gần Hội An. Lúc đó mấy người phụ nữ đi nhặt cây rau vịt trên cát về làm thuốc cũng nói: "Làm gì thì làm, chớ đừng làm hư biển của bà con tui!". Chị Kim Cương nghe vậy, sửng sốt: "Họ tuy nghèo và chất phác nhưng câu nói của họ chứa nhiều ý nghĩa quá!".

Nhà thơ Ý Nhi từ miền Bắc về lại miền Trung sau năm 1975, bỗng nhìn thấy từ trong cát của những bãi biển thoắt ẩn thoắt hiện dọc đường cái quan suốt miền Trung:

Trong cát ấy có mẹ cha có bao nhiêu trẻ nhỏ

Có chồng con của bao người góa bụa......

Nhưng họ đã thành những hạt cát dưới chân

Thành miền đất chói ngời trên biển sóng.

Trước mắt thi sĩ, biển vừa là hoài niệm nhưng còn là một cảnh báo, dự cảm... Bởi tình yêu của mẹ là không thiên vị nên biển cũng chẳng dành riêng cho một ai, cả sự hoan lạc lẫn khổ đau!

Anh Huỳnh Văn Mười - một ngư dân ở Mân Thái đã dày công giữ lại từng cái đèn bão, những mãnh lưới cũ, cái thẻ “ngư phủ” của cha anh và nhiều hiện vật khác, như các tư liệu Hán Nôm từ xưa, với tham vọng làm một bảo tàng nghề biển của làng cổ Mân Thái. Cái giọng nói dân miền biển thô ráp, mộc mạc không che được ánh mắt như rang đỏ lên khi nói về các dự định của mình. Tôi đã không thể hỏi anh, đó là vì cái gì trong suốt thời gian quen biết!

Sau những lễ hội, người ra biển thưa thớt hơn. Các nữ công nhân môi trường và nhân viên các đội cứu hộ nay dễ thở hơn. Họ có thể mở khẩu trang ra cười nói cùng nhau hoặc trao đổi với vài người quen biết. Rồi lát nữa, sau ca làm việc, họ sẽ đi về trong một bộ cánh khác, tươm tất hơn trên những chiếc xe máy. Nhưng trong lúc làm việc, trông họ thật vất vả. Họ nhặt nhạnh từng mẫu túi ni-long, bao xốp đựng thức ăn, những hộp giấy, vỏ lon nước ngọt… mà đêm qua quý nam thanh nữ tú đã vô tình bỏ lại. Rồi các bãi tắm sẽ tinh tươm sau đó, khi chúng ta bước những bước chân đầu ngày ra bơi lội. Họ không nói một lời, cặm cụi làm tròn phận sự. Đừng hỏi họ có yêu biển không, cũng như đừng nên hỏi người bạn gái của mình rằng: “Em có yêu anh không?”.

Tình yêu nhiều khi không bằng lời! Tôi chợt nhớ một câu hát đâu đó như vậy!

2. Tôi có cuốn "Ngư ông và biển cả" (The old man and the sea) bản của NXB Ngày Nay in năm 1964 cách nay tròn 60 năm. Đó là một trong những cuốn sách quý không phải ở ngày tháng nó được Bảo Sơn dịch và được một NXB danh giá như Ngày Nay ấn hành, nhưng ở chỗ đây là cuốn hay nhất của Hemingway mà tôi từng đọc liên quan đến biển cả.

“Papa” Hemingway có nhiều câu hay về biển và ngư dân từ những độc thoại của ông già Santiago, nhân vật chính của cuốn sách. Đại loại như: "Đôi khi ta giết một con cá không phải vì mưu sinh, mà chính vì lòng kiêu hãnh, vì ta là ngư dân..." . Những ngư dân của xã Bình Minh nằm lại biển khơi sau cơn bão Chanchu có lẽ sẽ được an ủi phần nào khi biết có những câu văn như vậy, và như những câu sau này: "Nghĩ tới biển, ông già bao giờ cũng gọi biển là La Mar, cái tên bằng tiếng Y Pha Nho người ta đặt cho biển khi người ta yêu biển vì biển là phụ nữ...”; hoặc đoạn này nữa: "Đi biển không nói thừa những lời vô ích, càng ít lời càng được coi là đức tính tốt...".

Chiến đấu với loài cá mập tấn công vào thuyền từng bầy, đến kiệt sức, nhưng ông già Santiago luôn dặn mình, thay vì đọc kinh: "Chiến đấu với chúng nó cho đến khi mình chết thì thôi!"... Những câu nói đó phải chăng cũng chính là tâm hồn những ngư dân chúng ta trước giông bão của lòng phản trắc và hiểm nguy hôm nay!

Bìa quyển sách "Ngư ông và biển cả" bản của NXB Ngày Nay in năm 1964 cách nay tròn 60 năm. Ảnh: T.Đ.T

Bìa quyển sách "Ngư ông và biển cả" bản của NXB Ngày Nay in năm 1964 cách nay tròn 60 năm. Ảnh: T.Đ.T

Đọc "Ngư ông và biển cả" tôi còn luôn bị ám ảnh bởi câu độc thoại khi Santiago nhìn lũ cá mập đang giương oai diễu võ quanh thuyền ông, với ý chí của mình sẽ phải giết được chúng, dù ông đôi lần tự nhủ: "Cái gì đẹp đều ngắn ngủi!". Nhưng lão ngư Santiago yêu biển đến cuồng nhiệt trong một độc thoại bất tử: "Biển là giống cái, là phụ nữ, là Mẹ...".

Anh bạn tôi, Huỳnh Văn Mười - một ngư dân ở Mân Thái đã dày công giữ lại từng cái đèn bão, những mãnh lưới cũ, cái thẻ “ngư phủ” của cha anh và nhiều hiện vật khác, như các tư liệu Hán Nôm từ xưa, với tham vọng làm một bảo tàng nghề biển của làng cổ Mân Thái. Cái giọng nói dân miền biển thô ráp, mộc mạc không che được ánh mắt như rang đỏ lên khi nói về các dự định của mình. Tôi đã không thể hỏi anh, đó là vì cái gì trong suốt thời gian quen biết!

3. Ra biển mỗi ngày, đôi khi ta thấy biển như cứ thay đổi luôn. Từ màu sắc phía chân trời và bãi cát dưới chân. Trời nắng, bãi biển phẳng lì; mây xanh trôi lãng đãng, sóng nhỏ nhẹ lăn tăn trên những triền cát mịn. Nhưng hôm trời mưa, sóng lớn, bãi cát bỗng chuyển mình thành những dốc cao. Có chỗ nước phá ra thành một dòng kênh sâu. Phía chân trời là những cột mây dựng đứng, thỉnh thoảng lóe lên những vệt lửa và tiếng giông ì ầm. Đó chính là tiếng sấm đất "chớp bể mưa nguồn" như người xưa từng nói, báo hiệu mùa biển động, báo hiệu thiên tai.

Năm nay một người bạn ở biển từ nhỏ dặn: “Năm nào có gió Nam nghịch thì cuối năm đó thời tiết sẽ khắc nghiệt, mưa bão bất thường!” Anh kể, tháng Chín âm lịch trở đi, biển thường đón hàng chục cơn bão lớn nhỏ. Ì ầm sóng dữ. Có những ngọn sóng cao đến năm, sáu mét. Lúc này vẫn có nhiều người đi biển. Họ nghiện biển. Một anh trung niên kể, ngày nào, dù mưa gió anh đều có mặt, kể cả mùng Một Tết. Một anh khác kể, hôm đám cưới con trai, tám giờ đi rước dâu, nhưng vợ chồng anh vẫn tranh thủ đi tắm như thường ngày, tuy có sớm hơn một chút. Tôi có anh bạn thân là giảng viên đại học cũng vậy, sáng nào cũng có mặt lúc mặt trời chưa mọc. Sóng lớn thì đi bộ trên mép nước, thay vì xuống bơi. Anh nói, mở mắt ra là nghĩ đến biển, không giải thích được! Có ai giải thích tình yêu đâu?

Còn ở phía khơi xa là lòng kiêu hãnh vượt lên bão tố của hàng vạn ngư dân đang bám biển bằng một tình yêu khác. Tôi và người bạn giáo viên dạy Văn vô tình cùng nghĩ về điều đó nhiều hơn là tham gia vào câu chuyện sau giờ tắm.

Vào những ngày mưa bão cuối năm, biển có sóng lớn. Nhiều người ngồi nán lại chỗ tắm nước ngọt, uống trà và tán phét chờ biển sáng lên một chút. Sự thay đổi của sắc màu và hình thế bãi bờ mỗi ngày nên cứ hấp dẫn ta. Như Hemingway nói, biển không thể làm khác đi sự giận giữ chỉ vì đôi khi con người đã xử tệ với biển. Con người cư xử không đàng hoàng nên thời tiết thất thường và biển cũng đổi tính nết... “Mẹ ta vẫn yêu ta đấy chứ! Tình yêu đó có thay đổi đâu! Chỉ có ta hư hỏng, lười nhác, phá phách làm mẹ giận. Biển cũng vậy! Ta dùng nhiều quá nhiên liệu hóa thạch tàn phá tầng ozon, ta phá rừng, giết muôn thú làm thay đổi hệ sinh thái và làm tan băng ở các cực địa cầu. Bão càng ngày càng hung tợn. Và biển giận như mẹ giận ta vậy!”, anh giáo viên nói một hồi, như không muốn dừng lại. Như là anh vừa bị ai đó làm tổn thương!

Tôi đứng lên khỏi bàn và bước ra bãi tắm. Chân trời tháng Năm phía khơi xa đã ửng sáng. Bức tượng Phật bà Quan âm bên phía Bãi Bụt, lưng chừng dãy Sơn Trà vẫn còn sáng dưới ánh đèn pha hiện lên như một hình tượng hiền từ và bao dung. "La Mar", biển trong tiếng Y Pha Nho là giống cái, là phụ nữ, là Mẹ. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến Papa Hemingway và những câu độc thoại bất tử của lão ngư Santiago trên biển...

Có thể bạn quan tâm

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

null