Chuyện về nước Mỹ - Kỳ 2: Việc làm và an sinh xã hội

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Những năm qua, một số kẻ xấu cứ phao lên rằng “sang nước thứ 3 (thường là Mỹ) sẽ sống sung sướng bởi chẳng cần làm gì mà vẫn có ăn”. Chuyện phi lý như vậy mà vẫn có người nhẹ dạ cả tin đến nỗi rời bỏ gia đình, nhà cửa, quê hương vượt biên để rồi rước vạ vào thân.

Ở Mỹ có đủ việc làm cho những ai siêng năng, chịu khó và phù hợp với sức khỏe, trình độ tay nghề. Không tính đến thế hệ người Việt sinh ra trên đất Mỹ được học hành bài bản, tốt nghiệp ra trường có việc làm, lương khá cao thì đối với những người mới sang theo diện đoàn tụ gia đình như cha mẹ, vợ con, anh chị em bảo lãnh cũng phải vất vả kiếm sống. Việc đầu tiên là phải nói được tiếng Mỹ, ít nhất cũng là giao tiếp trao đổi công việc, mua bán, học hành (để thi lấy quốc tịch).

Người dân bang Texas sửa nhà. Ảnh: T.P

Người dân bang Texas sửa nhà. Ảnh: T.P

Thường thì giới nữ, nhiều khi có cả nam lúc sang Mỹ hay chọn nghề làm nails (chăm sóc móng tay, móng chân, bao gồm cắt giũa, đắp nổi và trang trí móng). Quả thật, công việc này hiện nay người Việt đang là “bá chủ” trên đất Mỹ. Nhiều nam thanh niên đã từng tốt nghiệp đại học sang đây cũng chuyển nghề làm nails. Tất nhiên là phải qua 1 khóa học chừng 400 giờ và phải thi, nếu đạt mới được làm.

Tôi có quen thân với vài cặp vợ chồng làm nails ở bang New Jersey, ở TP. Houston (bang Texas) và TP. Seattle (Washington). Hai trong số đó hiện là chủ của chuỗi tiệm nails lớn, còn một là làm công. Chỉ riêng nhà ở của các cặp vợ chồng này đã thấy “nể” rồi: bang New Jersey và Washington là 2 trong các tiểu bang ở Mỹ có giá nhà cao ngất ngưởng, thế nhưng nhà của họ có đến 5 phòng ngủ, chưa kể 2 phòng khách, 2 phòng ăn, 3-4 phòng vệ sinh cùng nhiều tiện nghi khác, giá không dưới 800 ngàn USD. Giá nhà như thế so với giá nhà ở một số thành phố Việt Nam là không nhiều nhưng quan trọng là tiền thuế hàng năm, ít nhất mỗi năm phải đóng 3-4 chục ngàn USD. Thế nhưng là chỗ thân tình nên gia chủ cho biết thu nhập mỗi tháng của tiệm nails khoảng 20-30 ngàn USD nên “cũng dư dả để nộp thuế”.

Sở dĩ nghề làm nails cho thu nhập cao là do khoản tiền tip (tiền bồi dưỡng) thu được qua dịch vụ này. Thường thì những khách hàng là người Mỹ da trắng mỗi tháng ít nhất cũng đi làm nails vài lần nên rất mạnh tay chi tiền tip, họ làm đâu quen đấy, đã thích người thợ nào thì gọi điện hẹn trước, thậm chí có thể chờ đến vài ngày. Trung bình 1 thợ nails có thể phục vụ khoảng 10 khách/ngày, chỉ khoản tiền tip cũng đủ để chi dùng hàng ngày lại không phải đóng thuế.

Cháu ruột của anh rể tôi sang Mỹ theo diện gia đình bên vợ bảo lãnh. Anh có nghề cơ khí, khi làm ở Cam Ranh (tỉnh Khánh Hòa) hàng tháng đã cho thu nhập trên dưới 40 triệu đồng. Qua TP. Houston, anh tiếp tục học nâng cao quy trình điều khiển máy tiện qua camera. Làm over time (hơn giờ) đến 10 tiếng/ngày, sáng 5 giờ đã mang cơm nước lái xe đến xưởng. Mỗi giờ anh được trả công 22 USD. Trước đó, anh làm ở một xí nghiệp có chủ là người Việt, mỗi giờ được 19 USD nhưng đi xa hơn. Sang cơ sở mới này chủ là người Mỹ. Khi anh đến xin làm việc, người chủ bảo anh thao tác trực tiếp xem, sau đó thông báo luôn mức lương sẽ trả.

Một nghề nữa tuy nặng nhọc nhưng luôn có việc là sửa chữa nhà cùng các thiết bị trong nhà như máy điều hòa, đường điện, gas, đường ống nước. Ta cứ hình dung leo lên trần nhà với nhiệt độ ngoài trời đang trên 40 độ C thì nóng đến mức nào? Muốn làm việc này thì trước hết phải có chiếc xe bán tải (xe truck) để chở đồ nghề, máy móc, một ít vật liệu thay thế và tất nhiên là phải biết ít nhất nghề mộc, điện, thiếu thì gọi thêm người.

Việc làm thì như vậy, còn đối với người cao tuổi hưởng chính sách an sinh thì cũng có nhiều việc để kể. Chị ruột và anh rể tôi đang hưởng trợ cấp nhà nước. Bang Texas chi cho mỗi người 700 USD/tháng nhưng là vợ chồng dùng chung điện, nước, gas… nên bị trừ đi 300 USD, còn lại 1.100 USD/2 người. Nhưng ngược lại thì vợ chồng anh chị được cấp phiếu mua thực phẩm (thường là sữa), tiền mua thuốc Tây và giảm giá điện hàng tháng… cũng khoảng 300-400 USD. Đặc biệt, tất cả mọi dịch vụ chăm sóc sức khỏe như khám bệnh, nằm viện là hoàn toàn miễn phí. Chị tôi đau và già yếu nên được một người đến chăm sóc và giúp việc nhà trong thời gian 3 tiếng/ngày, tất nhiên khoản tiền đó do chính phủ chi trả. Xe ô tô đến đâu thì được đậu ngay gần cửa ra vào, trên khu vực kẻ sọc ưu tiên và phải móc tấm biển ưu tiên trong xe.

Đất Mỹ không phải là thiên đường bởi ai cũng phải làm việc, thậm chí còn phải làm việc gấp rưỡi, gấp đôi nơi khác thì mới đủ sống và có dư nên không có chuyện “không làm mà vẫn có ăn tiêu sung sướng”! Làm nhiều, tiêu nhiều bởi vật giá tương ứng với thu nhập của người dân ở từng vùng, từng quốc gia.

Có thể bạn quan tâm

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

null