Chạm miền thương nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

vuon-dua-tan-l-01.jpg

Tôi đang về với quê cha đất tổ, một vùng đất thiêng liêng, đẹp như trong một bức tranh thủy mặc, càng đẹp hơn gấp bội theo những cảm xúc trong lòng tôi.

Sinh ra và lớn lên ở TP. Pleiku, nhưng trong lý lịch tôi có ghi nơi này và được về quê luôn là khát khao trong tôi. Tôi yêu quý quê hương qua những câu chuyện kể từ ba má và những lần về thăm quê ngắn ngủi.

Quê tôi, mảnh đất cuối cùng của tỉnh Bình Định, giáp ranh với tỉnh Quảng Ngãi. Con đường từ quốc lộ 1 về làng đã được bê tông hóa. Cánh đồng xanh, những vườn chuối, vườn dừa cũng xanh mướt tạo cho làng quê một không gian trong lành, mát rượi. Từng ngôi nhà nép bên chân núi Nhiệm thân quen. Cái địa thế dựa vào núi, nhìn ra cánh đồng với dòng mương nước trong xanh uốn lượn thật nên thơ. Nhưng cũng chính cái địa thế này đã tạo cho nó sự hiểm trở trong chiến tranh khi lối vào làng chỉ là con đường độc đạo. Rừng núi dọc theo làng là nơi bà con tìm kế sinh nhai bằng những gánh củi, những loại rau trái rừng và cũng là nơi che giấu cho những đoàn quân “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Những hạt lúa, củ khoai từ đồng quê đã được bà con chắt chiu để nuôi bộ đội từ các đơn vị ở miền Bắc vào đánh giặc. Vùng đất anh hùng đã bao lần bị bom cày đạn xới, những cây dừa cao vút đã bao lần phải gãy đổ rồi lớp dừa mới lại được mọc lên. Chiến tranh ác liệt đã khiến nhiều người dân phải ly tán, tha hương, nhưng tình quê vẫn luôn đong đầy. Tình yêu ấy đã truyền sang cho lớp con cháu ở thế hệ thứ hai, thứ ba, để quê hương vẫn luôn đậm ân tình.

Bước chân trên đường quê mà lòng tôi rưng rưng xúc động. Làng quê nhỏ bé này là nơi tổ tiên bao đời để lại, nơi ông bà, cha mẹ tôi đã sinh ra, lớn lên. Những dấu chân dẫu đã bị thời gian xóa mờ nhưng trong hình dung, tôi vẫn như nhìn thấy ba má đang ở giữa đồng quê với nụ cười lấp lánh trong nắng, trong mưa. Tôi tần ngần đứng ở nơi từng là nhà cũ, nơi ba má cùng các anh chị đã sống trong những ngày còn bom đạn chiến tranh. Quanh tôi là những người bà con chân chất. Tôi không gặp họ nhiều, nhưng những gắn kết với quê hương, họ tộc đã đưa chúng tôi lại gần nhau qua biết bao câu chuyện thân tình.

Ba má tôi rời quê nhà từ trước khi sinh tôi. Pleiku là nơi mà ba má đã nuôi tôi lớn khôn, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận đầy đủ hương vị của quê hương với những kỷ niệm một khi trở về. Tôi ước gì có thể quay ngược lại thời gian ngày tôi còn là một đứa trẻ để mỗi lần về quê là được tắm mình trong mưa, được cùng với đám bạn đi bắt chuồn chuồn, leo núi, rồi được hái lá dừa để làm chong chóng, làm cào cào đá nhau… Những ngày họ hàng có đám cưới hay ngày giỗ, Tết, được cùng má đi rang xay bột rồi theo má thức dậy phơi sương hay ngồi nhìn ba tỉ mỉ làm ra những chiếc bánh in vuông vức rồi đem gói trong những tờ giấy bóng kính nhiều màu sắc tinh khiết, rất đẹp để tôn kính đặt lên bàn thờ ông bà. Rồi lớp người cũ như ba má, chú thím, cậu mợ đều lần lượt thành người thiên cổ. Nhưng nét văn hóa, hương vị quê hương, đặc biệt là không khí đầm ấm gia đình vẫn luôn là một nỗi nhớ, một niềm khắc khoải.

Lần về quê này, tôi không còn được ba má đưa đi thăm thú nữa. Thả bước trên con đường làng, tôi nhớ lần đầu được ba má dẫn về quê sau ngày đất nước thống nhất. Thật là thích thú biết bao khi được đi thăm bà con, thăm những bạn bè của ba má, nghe kể những câu chuyện ngày xưa, những trận chiến chống kẻ thù, những địa danh lịch sử như: Đàn tế trời Tây Sơn, Thành cổ Hoàng Đế, Đài Kính Thiên, tháp Bánh Ít... Đứa trẻ là tôi lúc đó cùng những anh chị em họ chạy tung tăng lên ngọn núi sau nhà hái quả rừng để ăn rồi ra dòng mương trước nhà cũ của ông bà nội ngắm những chú cá tự do bơi lội. Giờ thì chúng tôi đã lớn, ba má và rất nhiều người thân ngày đó đã không còn. Họ đã sinh ra, lớn lên ở dải đất hẹp nên thơ này, sống nép vào chân núi và khi chết đi cũng nằm bên nhau dưới chân núi Nhiệm này.

Bao nhiêu năm đã trôi qua. Làng quê tôi đã thay đổi nhiều, nhưng cuộc sống chân chất, mộc mạc mà tình cảm của người dân cùng với những vườn dừa xanh mướt xen giữa những ruộng lúa, nương bắp, vườn cải… vẫn luôn là một nét đặc trưng không bao giờ mất đi của vùng đất này.

Trở về sau đám cưới, tôi và những người khách đến dự sẽ được trao một món quà nhỏ là gói kẹo mè xửng, vài cái bánh ít lá gai… để đem về cho con cháu ở nhà. Món quà tuy nhỏ nhưng nó là một nét quê rất đẹp được giữ qua nhiều thế hệ. Tôi nhớ lời má kể ngày xưa, khi có đám giỗ, đám cưới, mỗi nhà đều làm rất nhiều bánh ít lá gai, một phần để cúng và một phần làm quà gửi về cho trẻ em và người già. Truyền thống đó vẫn còn đây, hồn quê vẫn sống mãi trong lòng người dân nơi đây và cả những đứa con dẫu đã xa quê tự bao giờ.

Vội vã về rồi lại vội vã đi, nhưng quê hương yêu dấu vẫn luôn trong tim tôi. Sự xa cách chỉ là địa lý, còn tình quê mãi mãi đong đầy như dòng máu nóng luôn chảy và gắn kết các thế hệ cháu con.

Có thể bạn quan tâm

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.