Cạm bẫy xứ người - kỳ 2: Sự mất tích bí ẩn của cô bé 14 tuổi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Vì nhận thức còn hạn chế, vì nhẹ dạ cả tin nên không ít nạn nhân rơi vào cạm bẫy. Hiện có nhiều cô gái thoát thân, trở về với gia đình, nhưng có người chưa rõ tung tích.

Một ngày se lạnh cuối năm 2011, bà Chích Thị Lương (SN 1960, trú huyện Kỳ Sơn, Nghệ An) không thấy con gái Moong Thị Oanh (SN 1997) về nên vội chạy đi tìm. Ban đầu, bà Lương nghĩ con chỉ đi chơi đâu đó, nhưng tìm mãi không thấy, bà bắt đầu lo lắng. Cả bản cũng tá hỏa đi tìm Oanh nhiều nơi vẫn không thấy tăm tích. Một ngày, hai ngày rồi nhiều ngày sau nữa, sự mất tích của Oanh vẫn là một bí ẩn.

Moong Thị Oanh kể lại những năm tháng lưu lạc

Moong Thị Oanh kể lại những năm tháng lưu lạc

Nhiều năm sau đó, bà Lương vẫn không bỏ cuộc, bà âm thầm đi tìm con hết nơi này đến nơi khác. Thấy vậy, dân bản đến động viên, khuyên bà “đừng tìm nữa”. Trời đất mênh mông, núi rừng sâu thẳm, biết con ở đâu mà tìm. Ban đầu bà Lương không nghe, vẫn cố gắng tìm con cho bằng được. Nhưng sau thời gian dài không có tung tích về con, cuối cùng bà Lương cũng đành chấp nhận sự thật đau lòng.

Suốt 10 năm, cô chỉ quanh quẩn trong căn nhà nhỏ chật hẹp ở một khu rừng hẻo lánh. Sống trong nhà chồng, Oanh phải cố gắng ngoan ngoãn để tránh bị bạo hành. Cô cắn răng chịu đựng, chờ cơ hội trốn về với gia đình.

“Hôm cả bản đi tìm, thực ra không phải em mất tích mà em đi theo lời hứa của một người đàn ông sẽ giúp mình tìm việc làm lương cao ở công ty ổn định”, gặp tôi, Oanh kể. Ở cái tuổi 14 bồng bột, cô bé chưa nhận ra được đằng sau lời ngon ngọt đó là cạm bẫy giăng sẵn, chỉ chờ sơn nữ gật đầu đồng ý. “Em không dám nói với bố mẹ mà mang theo mấy bộ đồ rồi theo họ đi luôn, không ngờ chuyến đi đó lại khổ sở thế. Đi khỏi nhà, em mất cuộc sống tự do, mất luôn bố mình mãi mãi”, giọng Oanh nghẹn ngào.

Ngày được người đàn ông lạ mặt dẫn đi, thay vì đưa vào “công ty”, Oanh bị đưa sâu vào nội địa Trung Quốc rồi bán làm vợ cho một người đàn ông lớn tuổi. Từ đấy, cô bé 14 tuổi bắt đầu cuộc sống làm vợ nơi xứ người trong sự ghẻ lạnh. Cô luôn bị quản thúc, đi đâu cũng có người theo sau vì sợ cô bỏ trốn. Nhục nhã, xót xa nhưng Oanh vẫn phải cắn răng chịu đựng. Bởi ở nơi bất đồng về ngôn ngữ, không họ hàng thân thích, có kêu cũng chẳng ai thấu.

Ông Cụt Văn Phong (SN 1972) - Bí thư bản Lưu Thắng (xã Chiêu Lưu, Kỳ Sơn) cho biết, nhiều năm trước bản này là một điểm nóng về tình trạng các cô gái trẻ bị lừa đưa đi công ty làm việc, trong đó không ít người bị lừa bán. Trước thực trạng nhức nhối này, cán bộ bản đã cùng với các tổ chức xã hội thường xuyên tuyên truyền để người dân nhận biết được các chiêu thức lừa đảo của bọn buôn người. Tuy nhiên, nhận thức còn hạn chế, vì nhẹ dạ cả tin nên không ít nạn nhân vẫn rơi vào cạm bẫy. Hiện có nhiều cô gái thoát thân, trở về với gia đình, nhưng có người hiện chưa rõ tung tích.

Trở về quê hương, Oanh lập gia đình rồi dựng một căn nhà sàn đơn sơ.

Trở về quê hương, Oanh lập gia đình rồi dựng một căn nhà sàn đơn sơ.

Cuộc trùng phùng đẫm nước mắt

Tròn 10 năm lưu lạc, cuối cùng Oanh cũng đã trở về được với vòng tay của cha mẹ. Trong căn nhà sàn bằng tre nứa mới lợp còn sơ sài, Oanh ngồi nhặt rau chuẩn bị nấu cơm chiều. Oanh kể, sau khi nghe lời hứa của người đàn ông dẫn đi làm việc công ty, cô được dẫn vượt biên và đi sâu vào nội địa Trung Quốc. Ở đó, Oanh bị bán làm vợ cho người chồng già. Suốt 10 năm làm vợ, Oanh đã sinh được 3 người con gái. Cắn răng chịu đựng, làm tròn bổn phận của người vợ, nhưng cô không được chồng yêu thương. Thay vào đó, Oanh thường nhận những trận đòn roi vô cớ.

Sau vài phút lặng người, bà Lương đưa ngón tay gầy guộc rờ rẫm lên tóc, lên mặt cô gái, lặng đi một lúc bà mới dám tin sự thật con gái mình vẫn còn sống, đã về. “Lúc đó mẹ sững người lại, nhìn kỹ em sợ nhầm, rồi hai mẹ con ôm nhau khóc. Mẹ nói, bố chờ con không được, bố đã mất mấy năm rồi. Nghe đến đó, em càng khóc to hơn”, Oanh kể.

Những năm tháng sống ở nhà chồng, Oanh có quen một người bạn cùng trang lứa cách nhà không xa. Tuy nhiên, vì bị quản lý chặt nên cô ít khi có cơ hội gặp bạn mình. Mỗi lần gặp nhau, Oanh khóc, kể việc mình có gia đình ở Việt Nam nhưng bị lừa bán về đây làm vợ. Trước những lời tâm sự đẫm nước mắt, người bạn khuyên Oanh “muốn về Việt Nam thì đi báo công an mà về”. Từ lời khuyên đó, Oanh mới nghĩ mình vẫn còn cơ hội về quê hương nên bàn bạc với người bạn lên kế hoạch bỏ trốn.

Ở xã Chiêu Lưu hiện vẫn còn một số người bị lừa bán, chưa trở về được quê hương.

Ở xã Chiêu Lưu hiện vẫn còn một số người bị lừa bán, chưa trở về được quê hương.

Buổi trưa một ngày Hè, người bạn lấy xe đứng ngoài đường cách nhà Oanh đang ở vài chục mét. Khi thấy mọi người trong nhà đi ngủ, Oanh vội bung cửa chạy ra ngoài hướng về phía người bạn đang chờ sẵn. Cả hai sau đó chạy xe đến đồn công an trình báo về việc mình là người Việt Nam, bị ép lấy vợ, bị đánh đập, hành hạ. “Công an gọi gia đình chồng em lên. Chồng đến nói em về nhà, nhưng em nói có đánh chết em cũng không về nữa. Em muốn về với bố mẹ em thôi. Công an sở tại can thiệp để cho em ra biên giới, hồi hương. Được các chú công an và một số tổ chức hỗ trợ, em được đưa về đến tận nhà an toàn”, Oanh nhớ lại.

Ngày trở về, mẹ của Oanh - bà Chích Thị Lương không tin nổi vào mắt mình. Bởi 10 năm ròng tìm con không thấy, bà nghĩ con mình đã chết. Nay con trở về trước mắt mình bằng xương bằng thịt khiến bà Lương sững người. “Mẹ ơi, con gái mẹ về đây rồi này”, Oanh nói từ xa rồi chạy ào tới ôm chầm lấy mẹ mà khóc. Sau một lúc chuyện trò với mẹ, Oanh chạy ra quán tạp hóa gần nhà mua thẻ hương, ít hoa quả rồi thắp lên bàn thờ bố. “Con út của bố về rồi đây, bố ơi…”, Oanh vừa nói vừa khóc trước di ảnh bố. Cô khóc vì đã không nghe lời bố mẹ, không hỏi bố mẹ mà tin lời người đàn ông dụ dỗ đi làm, để rồi bị lừa gạt. Chuyến đi dài suốt 10 năm khiến cô mất cuộc sống tự do, giây phút bố nhắm mắt xuôi tay cô cũng không được ở bên đưa tiễn.

(Còn nữa)

_______

(Tên một số nhân vật đã được thay đổi)

Có thể bạn quan tâm

Gặp lại ở chợ phiên

Gặp lại ở chợ phiên

Những phiên chợ ở vùng cao giống như “bảo tàng sống” về đất và người. Chợ phiên vùng cao A Lưới không chỉ là nơi mua bán hàng hóa, mà dường như còn chứa đựng cả một kho tàng văn hóa truyền thống của đồng bào Bru - Vân Kiều, Tà Ôi, Cơ Tu... ở miền Tây xứ Huế này.

Lập Trung tâm tài chính quốc tế để Việt Nam bứt phá - Bài 1: Mở lối thu hút dòng vốn mới

Lập Trung tâm tài chính quốc tế để Việt Nam bứt phá - Bài 1: Mở lối thu hút dòng vốn mới

Với việc hình thành Trung tâm tài chính quốc tế tại TPHCM và Đà Nẵng, một giai đoạn mới cho phát triển của các vùng kinh tế đặc thù, hình thành cầu nối hút vốn mới cho nền kinh tế. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết để tạo hành lang cho các trung tâm tài chính vận hành.

Làng tỉ phú... tái nghèo

Làng tỉ phú... tái nghèo

Hàng chục hộ dân trong một làng ở vùng cao Quảng Nam bỗng chốc trở thành "tỉ phú" nhờ nguồn tiền đền bù từ dự án thủy điện. Nhưng rồi chỉ sau mấy mùa rẫy, họ lại nhanh chóng nằm trong diện… hộ nghèo.

Mỹ vị miền trung du

Mỹ vị miền trung du

Không chỉ là một loại thực phẩm có bề dày lịch sử, mà ở xứ Quảng còn có một loại phở khác biệt được gọi là phở sắn khô với cách làm, nguyên liệu, hương vị hết sức độc đáo mà chẳng nơi nào có được.

Thì thầm từ gốm Yang Tao

Thì thầm từ gốm Yang Tao

Nhờ may mắn làm cái nghề viết lách nên tôi từng có dịp đến nhiều trung tâm gốm của cả nước. Nghề gốm mỗi nơi mỗi kiểu, sản phẩm đơn giản có, tinh xảo có; quy trình tạo tác thủ công lẫn công nghiệp hóa vài ba công đoạn cũng có.

Bà Tiên nơi rẻo cao

Bà Tiên nơi rẻo cao

Nhiều học sinh của Trường Trường Tiểu học và THCS Ba Lế, xã Ba Lế (huyện Ba Tơ, Quảng Ngãi) vẫn thường gọi bà Nguyễn Thị Thủy Tiên (58 tuổi) - nhân viên cấp dưỡng của trường, là bà ngoại.

“Nhà tâm lý” đặc biệt

“Nhà tâm lý” đặc biệt

(GLO)- Không chỉ truyền dạy kiến thức, giáo viên chủ nhiệm còn là những “nhà tâm lý học” đồng hành cùng học sinh trong suốt quãng thời gian học tập. Có người chỉ kiêm nhiệm một vài năm nhưng có người lại gắn bó với vai trò này suốt cả sự nghiệp “trồng người”.

"Gieo chữ" giữa trùng khơi

"Gieo chữ" giữa trùng khơi

Giữa mênh mông trùng khơi, nơi tiền đồn Tổ quốc, những ngôi trường khang trang, vững chãi trên các đảo thuộc huyện Trường Sa (tỉnh Khánh Hòa) vẫn ngày ngày vang vọng tiếng ê a của học trò.