Ân tình với những điều quý giá bị đánh mất

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Võ Trân Châu thích sống với những điều xưa cũ. Cô kể mình đã ngồi trong căn phòng thế nào, rị mọ từng đường kim qua thớ vải và từ tốn nghĩ về những di sản mà cô hay chúng ta đã đánh mất.

 

Thương xá Tax trong mắt nghệ sĩ Võ Trân Châu - Ảnh: MAI THỤY
Thương xá Tax trong mắt nghệ sĩ Võ Trân Châu - Ảnh: MAI THỤY



Nhặt lá rừng xưa đang diễn ra tại Trung tâm nghệ thuật đương đại The Factory (15 Nguyễn Ư Dĩ, Q.2, TP.HCM) và kéo dài đến ngày 10-4 có lẽ là triển lãm nút thắt của nghệ sĩ Võ Trân Châu. Người ta thấy ở 19 tác phẩm được trưng bày ân tình của cô với nghề dệt, các công trình kiến trúc bị phá dỡ và với những thứ rất nhỏ nhắn nhưng cũng đã cũ mòn.

1. Ký ức về những ngày còn bé của nghệ sĩ Võ Trân Châu gắn liền với công việc may vá, thêu thùa cho xưởng may gia đình. Thực hành nghệ thuật của cô bao giờ cũng gắn với vải.

Vậy nên, bốn tác phẩm đồ sộ nhất trong triển lãm là về những xưởng dệt trải dọc VN thời Pháp thuộc: Nhà máy dệt Nam Định, Nhà máy dệt 8-3, Nhà máy dệt Phú Phong và Nhà máy dệt Phú Lâm.

Tất cả những nơi này giờ đây đã bị dỡ bỏ để nhường không gian cho các công trình mới. Dấu tích duy nhất còn lại của chúng nằm mờ nhòe trong những tấm ảnh cũ lác đác trên Internet hoặc nơi ký ức người dân.

Tác phẩm của nghệ sĩ Võ Trân Châu, dưới dạng họa tiết mosaic, cũng nhòe đi như vậy. Người xem phải đứng xa xa, nheo mắt lại mới ngắm hết được chi tiết ẩn trên những tấm vải lớn.

Lục lọi tàn tích của những nhà máy một thời nhộn nhịp cũng là quãng đường nghệ sĩ đi tìm quá khứ nghề dệt. Võ Trân Châu chia sẻ rằng ngành dệt may VN đã phát triển mạnh vào thời Pháp thuộc cho đến tận ngày nay, thế nhưng trái với những món đồ xa xỉ công nhân may hằng ngày, họ lại phải sống trong điều kiện tệ hại.

Bốn tấm vải lớn trong triển lãm tương ứng với bốn nhà máy được quây thành một căn phòng nhỏ bằng diện tích nhà trọ của công nhân thu nhập thấp. 0Cảm giác tiếc nuối dành cho nhà máy cũng sóng đôi với sự đồng cảm của nghệ sĩ dành cho những người may vá.

2. Từ các nhà máy cũ, Võ Trân Châu luồn mũi kim xa hơn, mảnh vải nhỏ của cô ghép lại thành những di sản đã vĩnh viễn biến mất: hệ thống xe điện Sài Gòn, xưởng đóng tàu Ba Son, thương xá Tax, nhà thờ Trà Cổ và trường vẽ Gia Định.

Mỗi địa điểm đều ghi lại dấu ấn trong lịch sử kinh tế, giao thông, công nghiệp... mà vai trò của chúng không thể thay thế được. Dù chỉ là ngẫu nhiên, những kiến trúc ở Sài Gòn vốn gắn với ký ức của nghệ sĩ vẫn cuốn lấy cô. Nhặt lá rừng xưa không hẳn là một triển lãm về cái đã mất mà đúng hơn là về thứ quý giá mà chúng ta không níu giữ được.

Tác phẩm trong triển lãm đều làm bằng vải từ quần áo đã qua sử dụng, đồ vật trưng bày từ khung cửa gỗ, bộ bàn ghế cũng vậy. Nhặt lá rừng xưa có vẻ như muốn nói nhiều hơn đến "cái mới" qua hình hài của những món đồ cũ.

Nghệ sĩ lý giải tất cả sự tan biến của các di sản này như một hệ quả tất yếu cho sự chạy đua của con người với những điều mới lạ: những bộ quần áo theo mốt mới, vật dụng sang trọng, trung tâm thương mại cao hơn và rộng lớn hơn.

Và vì vậy, tác giả ngần ngại nếu công chúng đến xem Nhặt lá rừng xưa chỉ vì nó mới, rồi lại lướt qua từng tác phẩm cũng nhanh như cách chúng ta lướt qua các di sản mỗi ngày...

 

Theo MAI THỤY (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.