Vĩnh biệt mối tình đẹp nhất Tây Nguyên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Đó là mối tình mà bất cứ ai đã biết cũng đều ngưỡng mộ, được ví như mối tình đẹp nhất Tây Nguyên. Một người ở thủ đô, một người đến từ vùng đất khó Kông Chro, Gia Lai; họ đã cùng nhau dệt nên câu chuyện tình thách thức mọi định kiến. Đó là nghệ sĩ violon Lê Đức Thịnh và nghệ nhân ưu tú HBen. Nhưng sáng qua (3-1), ông lặng lẽ chia tay bà ở tuổi 82, sau nhiều năm tai biến.

Qua điện thoại, bà HBen cho hay, tối 2-1, ông vẫn ăn uống bình thường, rồi thanh thản ra đi trong giấc ngủ. Đó là chuyến đi thật nhẹ nhàng mà ai trong đời cũng thầm cầu ước. Anh em, họ hàng của ông từ Hà Nội đã có mặt tại Kông Chro vào tối 3-1. Theo nguyện vọng lúc còn sống, ông sẽ nằm lại Kông Chro, mảnh đất mà vì tình yêu lớn lao với bà, ông đã quyết tâm theo về để cùng nhau dựng một ngôi nhà sàn nhỏ xinh, giữa vườn điều thơm mát, ngay bên dòng sông Ba thơ mộng.

Vượt qua định kiến

 

Vợ chồng nghệ sĩ HBen-Lê Đức Thịnh. Ảnh: P.D
Vợ chồng nghệ sĩ HBen-Lê Đức Thịnh. Ảnh: P.D

Đầu những năm 60 của thế kỷ trước, chàng nghệ sĩ violon Lê Đức Thịnh và nghệ sĩ HBen gặp nhau ở Nhạc viện Hà Nội, khi bà đang theo học một khóa học ngắn hạn tại đây. Lúc này, con chim rừng HBen tài sắc vẹn toàn vừa chia tay người chồng trước, cây đại thụ của núi rừng Tây Nguyên-Anh hùng Núp. Giữa họ có một đứa con tật nguyền là Đinh Trung Kiên.

Có lần, bà đưa tôi xem cuốn nhật ký viết về những ngày tháng thơ mộng và đầy kỷ niệm êm đẹp này, dù chiến tranh lúc đó vẫn đang hiện diện quanh họ. Bà kể lại rằng, lần đó, bà đi ngang qua căn phòng nơi ông đang tập đàn thì lập tức bị chinh phục bởi tiếng đàn da diết của ông. Ngay lúc đó, bà chợt nghĩ rằng ông thật giống một thứ quả chín trên cành và bà chỉ muốn đưa tay hái xuống cho riêng mình. Thật dễ thương bởi cạnh những dòng nhật ký này còn có một dòng chữ khác bằng bút chì, ghi lại cảm xúc của bà khi đọc lại nhiều năm sau đó: “Đọc lại thấy buồn cười quá…”. Còn ông thì cũng không giấu diếm khi kể rằng mình bị mê hoặc bởi tài sắc và tiếng hát trong veo của bà.

Vậy nhưng, bà chỉ thầm ước chứ không dám hái thứ quả ấy, bởi mặc cảm mình đã từng có chồng, đang nuôi con tật nguyền, lại là người dân tộc thiểu số; trong khi đó ông là chàng trai Hà thành hết sức đào hoa và kém bà 2 tuổi. Song, qua nhiều năm âm thầm, tình yêu mãnh liệt của ông đã thuyết phục được bà, thuyết phục được cả gia đình ông vốn từng ra sức phản đối. Yêu bà, ông cũng thương yêu đứa con tật nguyền của bà như con ruột. Trong thời gian bà đi lưu diễn dài ngày ở các nước xã hội chủ nghĩa, ông là người tận tình làm “gà trống nuôi con”, chăm sóc Đinh Trung Kiên trong chuyện vệ sinh, ăn uống. Sau giờ làm, ông đều lấy xe đạp chở Kiên đi châm cứu. Trong khói lửa chiến tranh, ông cũng nhiều lần đưa Kiên đi sơ tán.

Sau năm 1975, trước ý nguyện “chỉ muốn về với rừng” của bà, ông đã không ngần ngại cùng bà rời chốn đô hội về lại Gia Lai. rồi nhiều năm sau đó, ông lại một lần nữa chiều ý bà về Kông Chro dựng ngôi nhà sàn nho nhỏ, giữa bốn bề hoang sơ, cùng nhau làm rẫy, nuôi gà… Khi rảnh rỗi, ông lại dùng chiếc xe máy cũ chở bà đi sưu tầm dân ca Bahnar, Jrai ở khắp các làng gần xa. Họ không khá giả nhưng thật giàu có vì có nhiều bạn bè và cơ man là những người yêu quý. Những nhà văn, nhà nghiên cứu tên tuổi và đã từng gắn bó máu thịt với Tây Nguyên như Nguyên Ngọc, Trung Trung Đỉnh, Tô Ngọc Thanh... hễ có dịp đến Gia Lai là lặn lội vượt hơn 100 cây số ghé thăm họ. Chuyện tình của ông bà nổi tiếng là vậy nên đến thị trấn Kông Chro hỏi bà HBen và ông Thịnh thì ai cũng biết. Sáng sáng, khi gặp ông bà cùng nắm tay nhau đi uống cà phê, bọn trẻ con trong thị trấn đều vòng tay “chào ông ngoại, bà ngoại”. Hạnh phúc chỉ giản đơn là vậy.

Dù vẫn lui tới thăm ông bà mỗi lần có dịp về công tác tại Kông Chro, ngồi nghe nhiều chuyện xưa cũ về thời thế, về tình yêu của ông bà, xem những tấm ảnh cách đây mấy mươi năm...,  tôi vẫn không sao lý giải nổi sức mạnh lớn lao của tình yêu ấy, một chuyện tình rất hiếm hoi trong cuộc sống bộn bề suy tính. Có lẽ cũng vì vậy mà trong những cơn thác lũ thông tin, người ta vẫn ngưỡng vọng những mối tình đẹp. Để tin rằng vẫn còn đó những thứ vượt lên trên cả vật chất, trên cả những toan tính thiệt hơn, bất chấp cách biệt của tuổi tác, địa lý, xuất thân…, cứu chuộc những suy nghĩ cực đoan nhất về cuộc sống và tình yêu.

Bao giờ đến thăm ông bà cũng thấy luôn luôn là sự yên bình ngự trị trong không gian của ngôi nhà sàn ấy: Đàn gà tíu tít trên mảnh sân nhỏ, vườn điều đang mùa cho trái tỏa mùi thơm dịu dàng, cây xoài, cây na bắt đầu đơm trái, dòng sông Ba lặng lẽ trải ra êm đềm phía sau nhà. Bên ấm trà tinh khôi của buổi sớm mai, hai ông bà ngồi cùng nhau ôn chuyện... Chỉ vậy thôi là thấy đời nhẹ bẫng… Cái cảnh trí ấy như vận vào câu thơ tình nổi tiếng của Xuân Quỳnh: “Chỉ còn anh và em/Là của mùa thu cũ/Chỉ còn anh và em/Cùng tình yêu ở lại...”.

“Như một lời chia tay…”

 

Đoàn cán bộ Sở Giáo dục-Đào tạo trong một chuyến thăm gia đình ông bà Lê Đức Thịnh-HBen. Ảnh: P.D
Đoàn cán bộ Sở Giáo dục-Đào tạo trong một chuyến thăm gia đình ông bà Lê Đức Thịnh-HBen. Ảnh: P.D

Tưởng không có gì chia lìa được mối tình “có một không hai” trên đời nhưng khi nghe tin ông bị tai biến lần thứ nhất, rồi thứ hai, những ai từng yêu quý họ không dưng đều cảm thấy lo lắng. Tình yêu của họ vượt qua mọi định kiến nhưng thử thách lớn nhất chính là tuổi già và bệnh tật. Sau những cơn tai biến nặng nề có lúc làm liệt hẳn một nửa thân người, ông lại gắng gượng ngồi dậy, nhúc nhắc vịn tường tập đi, rồi bà lại là cái gậy giúp ông tựa vào để đi đứng vững vàng hơn. Hơn một năm trở lại đây thì ông nằm hẳn một chỗ. Có lần bà trăn trở: “Lo nhất là nếu mình đi trước thì ai sẽ chăm sóc cho 3 cha con?”.

Tôi không muốn thi vị hóa tuyệt đối cuộc sống của họ, bởi cạnh những điều đẹp đẽ ấy ông bà còn phải đối diện với rất nhiều khó khăn. Ông bệnh tật nhiều năm liền, anh Đinh Trung Kiên vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không tự lo được cho bản thân mình; còn anh Thăng, người con trai duy nhất của ông bà cũng đã thất chí mà bỏ phố về ở cùng với ông bà lâu nay. Thành ra một tay bà, ở cái tuổi bát thập, phải chăm sóc cả 3 người đàn ông. Ngôi nhà sàn thay bằng căn nhà xây cấp 4 để tiện việc chăm sóc. Họ chủ yếu sống bằng lương hưu. Có đợt, bà phải cắt đất bán bớt mới đủ trang trải. Gần đây, không lo nổi nên bà phải gửi anh Đinh Trung Kiên xuống Bệnh viện Phong-Da liễu Trung ương Quy Hòa (TP. Quy Nhơn, Bình Định).

Vậy là, ông đã nhẹ nhàng rời bỏ những vướng bận cuối cùng của đời người. Điều bà lo lắng nhất đã không đến. Bà cho hay, anh Kiên đã vừa từ bệnh viện về Kông Chro để tang cha. Còn ông Nguyễn Trọng Hiếu-Trưởng phòng Văn hóa-Thông tin huyện Kông Chro thì chia sẻ: Các ban, ngành của huyện và thị trấn đã nhanh chóng đến hỗ trợ gia đình khi hay tin này. Trong cuộc chuyện trò giữa lúc tang gia bối rối, bà vẫn giữ được sự bình tĩnh. Ở tuổi 84, chắc hẳn bà đã quá hiểu lẽ đời, lẽ sinh tử. Càng hiểu rằng những cuộc gặp gỡ rồi chia ly là rất thường tình và cuộc sống này luôn có những được-mất. Ai đó đã nói một câu thật khó bàn cãi rằng: Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những phút giây vĩnh cửu của tình yêu…

Biết vậy, nhưng sao tôi vẫn chỉ muốn nói lời tạm biệt mà thôi, với ông, với mối tình vô cùng đẹp đẽ ấy. Mỗi khi nhớ về, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh thật thanh tân và lãng mạn, trong ngôi nhà sàn đơn sơ: Ông ngồi kéo đàn violon, còn bà cất cao giọng hát không tuổi, về một bài dân ca Bahnar: “Đan tấm áo em mong anh về/Đi chiến đấu để cho yên nhà/Mẹ bảo em rằng con phải chờ/Thương anh mãi, em đợi chờ…”.

 Phương Duyên

Có thể bạn quan tâm

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

null