Vấn vít tơ hồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Nghe con hỏi, tôi chợt phì cười vì đây cũng chính là những thắc mắc ngày nhỏ của mình.

Ngày ấy, dây tơ hồng vốn chẳng xa lạ với tụi trẻ con thôn quê chúng tôi. Cũng chẳng biết từ đâu, dây tơ hồng bò tràn lan khắp các hàng rào quanh xóm, phủ một màu vàng ánh đẹp tươi. Nhiệm vụ của chúng tôi chính là nhặt, bứt hết đám dây tơ hồng đang lan tràn nhanh chóng, không cho dây leo đến các loại cây ăn quả trong vườn. Việc này xem ra lại rất hợp với những đứa trẻ ham chơi, hiếu động. Vậy nên, chúng tôi thường lấy dây tơ hồng để “chế tác” thành những món đồ chơi thú vị. Dây dài thì bện lại, quấn thành vòng là có ngay chiếc vương miện quyền uy, khéo tay quấn thì thành cái kính mắt tròn tròn rất hợp thời trang, rồi vòng tay, ấy là chưa kể đến việc băm nhỏ để chơi trò nấu ăn.

123.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Thế nhưng, cái đáng ghét nhất của dây tơ hồng chính là nhựa. Khi mới bứt, nhựa tơ hồng nhìn trong veo như giọt sương, nhưng chỉ cần dính vào quần áo thì đen xỉn lại. Thế nên, khi nhặt dây tơ hồng cần phải mặc thêm lớp áo bảo hộ nếu không muốn làm bẩn đồ của mình. Làm công chúa với chiếc vương miện màu vàng thật đẹp trên đầu mà ở dưới thì mặc thêm cái áo khoác bên ngoài xâu xấu dính đầy nhựa thì thật chẳng giống ai. Vì vậy, đám con gái vẫn cố tìm cách vẩy ráo nhựa tơ hồng đi rồi mới chơi tiếp.

Theo thời gian, hình ảnh những dây tơ hồng dần dần ẩn sâu vào ký ức tôi. Đến ngày tôi ra trường đi dạy, ngôi trường gần nhà cũng có hàng rào xanh chuỗi ngọc bám đầy dây tơ hồng. Ký ức tuổi thơ lại ùa về. Mỗi buổi sáng, trước khi vào lớp, thế nào tôi cũng đưa mắt nhìn sang phía hàng rào. Sau giờ thể dục buổi sáng, tôi hay đứng nhìn các em học sinh cùng nhau nhặt dây tơ hồng. Mỗi lớp được phân công một đoạn tường rào, cứ thế xúm xít vào nhặt. Nhưng nhặt thì ít mà ghẹo nhau thì nhiều nên dây vẫn cứ vấn vít trên rào cây như thường. Đến mùa hè, nhà trường quyết định chặt sát tới gốc những bụi cây bị tơ hồng bám dính. Khi ấy, việc dung dăng đi nhặt dây tơ hồng của bọn trẻ mới chấm dứt.

Giờ đây, khi nhìn lại một góc ký ức của mình, tôi không khỏi bần thần. Trong khi con gái đang thử làm một chiếc kính thì cô chủ nhà bước ra, trên tay là một chiếc sàng. Cô đặt sàng xuống rồi bắt đầu đưa tay vơ từng ôm tơ hồng, xếp lại gọn gàng. Thấy tôi tỏ sự ngạc nhiên, cô cười bảo: Gom dây tơ hồng để bán. Người ta dùng dây tơ hồng để làm thuốc. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra, ngày bé mà đau bụng, bà tôi cũng lấy nhúm tơ hồng để sắc nước cùng mấy lát gừng tươi. Mấy nhà có người sinh con cũng đi xin tơ hồng về dùng. Dường như biết được tôi nghĩ gì, cô chủ nhà nói, chỉ cần thu hoạch đúng lúc thôi thì vừa được thuốc để bán, mà lại còn đẹp nữa. Đừng để dây trùm hết cây thì chăm lại cả cây lẫn dây tơ hồng, chúng vẫn có thể sống cùng nhau được. Có lẽ đây là một điều thú vị, mở ra cách sống mới cho loài cây vẫn được gọi là tầm gửi này. Nhìn cách cô thu hái cả một nong dây tơ hồng như một nong nắng vàng dày sợi mà thích mắt. Dường như tuổi thơ một lần nữa lại ùa về khi tôi thấy cô vừa hái vừa nói như hát đôi câu tôi cũng đã thuộc từ lâu: “Dây tơ hồng không trồng mà mọc/Thấy em chưa chồng, anh chọc anh chơi”.

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.