"Tôi phải sống" hay nghị lực phi thường của cô giáo khuyết tật

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Đang là một người khoẻ mạnh bình thường, tai ương bỗng dưng ập tới khi cô giáo Dư Phương Liên (SN 1981, trú tại quận Hà Đông, Hà Nội) đang mang thai đứa con đầu lòng. Chị phát hiện bị u não, căn bệnh biến chứng đã khiến chị mất cả thính giác và thị giác, thậm chí đã có một khoảng thời gian dài chị không thể phát âm.
Tương lai đóng sập trước mặt chị; nhưng bằng nghị lực phi thường cộng với tình yêu thương vô bờ bến của những người thân yêu đã giúp chị đi qua những ngày giông bão ấy và cho ra đời cuốn tự truyện “Tôi phải sống”.
Cơn bão số phận
Tôi đến nhà chị Liên đúng vào lúc chị đang ngồi cặm cụi viết tên đề tặng trên những cuốn sách. Thấy có khách tìm con, bà Nguyễn Thị Bắc (76 tuổi) vào trong nhà ra hiệu với con gái. Cuộc phỏng vấn sau đó được diễn ra bằng cách chúng tôi dùng bút dạ viết lên một chiếc bảng trắng với cỡ chữ thật to rồi đưa chị Liên xem, sau đó chị sẽ trả lời chúng tôi bằng miệng. Tuy nhiên, phải thật chăm chú chúng tôi mới có thể nghe được lời của chị. Nhiều chỗ nghe không rõ, chúng tôi phải quay sang nhờ mẹ chị dịch hộ. Thi thoảng muốn trò chuyện với bà Bắc, chúng tôi sẽ viết vào bảng xin phép chị.

Mỗi lần bị vợ “dọa” ly hôn, anh Tuấn đều giả vờ coi như không nghe thấy.
Mỗi lần bị vợ “dọa” ly hôn, anh Tuấn đều giả vờ coi như không nghe thấy.
Chị cười bảo: “Các em cứ tự nhiên, việc khách đến nhà nói chuyện với chồng hay mẹ của chị, còn chị thì ngồi như khúc gỗ cũng là bình thường. Trước chị còn hay tủi thân chứ giờ thì quen rồi. Không làm gì thay đổi được thì đành phải chấp nhận thôi”.
Sinh ra vốn là một người bình thường, chị Liên học giỏi và thi đỗ vào khoa Văn Trường Cao đẳng sư phạm Hà Tây 2 rồi ra làm cô giáo. Tại ngôi trường đầu tiên của cuộc đời giáo viên chị đã gặp rồi sau đó kết hôn với anh Đàm Trọng Tuấn, một đồng nghiệp trong trường. Anh hiền lành, tốt tính, ai cũng mừng cho chị. Hạnh phúc lại càng đong đầy khi chỉ một tháng sau cưới, chị Liên mang thai đứa con đầu lòng.
Trong một lần trên đường đi dạy về, chị chẳng may bị ngã xe dẫn đến động thai khiến chị phải nghỉ làm và nằm bất động một chỗ. Lúc này hễ cứ ăn gì vào là chị đều nôn ra bằng sạch, cơ thể xanh rớt. Không chỉ vậy mà khả năng nghe của chị cứ kém dần, kém dần. Chị được chồng đưa tới bệnh viện khám thì được bác sĩ kết luận: điếc không rõ nguyên nhân, phải chờ sinh xong mới biết. Và cho đến tháng thứ 3 của thai kỳ thì mọi âm thanh đã hoàn toàn tắt lịm. Chị đã cố gắng làm mọi cách để kết nối mình với thế giới xung quanh nhưng bất lực.
Tai họa chưa dừng lại ở đó, vào 3 tháng cuối thai kỳ chị Liên đau đầu, mất ngủ triền miên, người mệt lả, đi phải có người xốc nách, tay không cầm nổi bút. Sinh con ra, chị đã không thể bế con như bao người mẹ khác bởi theo lời chị chia sẻ thì sức lực dường như đã bỏ chị mà đi. “Không ai nói cho mình biết là mình đã bị u não. Khi chụp sọ não bác sĩ phát hiện có 2 khối u đè lên dây thần kinh thính giác. Khối u bên trái đã lớn đến mức vỡ ra nên việc phẫu thuật khó mà thành công” - chị Liên kể lại.

Hơn 10 năm qua, bà Bắc luôn ở bên con gái mình.
Hơn 10 năm qua, bà Bắc luôn ở bên con gái mình.
Sau khi phẫu thuật mổ u não trái 1 năm thì bảng “thành tích bệnh tật” của chị  cứ đầy lên mãi. Năm 2008 chị lại phải mổ não phải bằng dao Gamma. Năm 2010 chị lại tiếp tục mổ lại lần 2 do nhân trong u chưa teo hết. Năm 2011, sau những ngày tháng đau lưng đến mức nằm không yên mà ngồi cũng không yên thì chị Liên lại phát hiện mình bị những khối u nhỏ li ti chạy dọc cột sống. Do ảnh hưởng của bệnh tật, gương mặt của chị Liên trở nên biến dạng với chiếc miệng méo và một mắt hỏng.
Không chỉ vậy mà khả năng phát âm của chị cũng dần dần biến mất. Chị Liên tâm sự: “Đã bị điếc giờ lại còn chẳng nói được khiến mình mặc cảm ghê gớm, không dám mở miệng trò chuyện với ai dù trong lòng khi ấy đang chồng chất cả vạn lời muốn được chia sẻ, đồng cảm. Thực sự lúc đó là mình đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không còn thiết sống nữa”.

Con trai Đàm Quốc Triệu chính là trợ thủ đắc lực giúp chị Liên hoàn thành cuốn tự truyện
Con trai Đàm Quốc Triệu chính là trợ thủ đắc lực giúp chị Liên hoàn thành cuốn tự truyện
Khi bắt buộc phải chấp nhận sự thật rằng mình không thể nghe, không thể nhìn và cũng gần như không thể nói, chị Liên đã tìm cách để “sống” chung với nó. Chị nhờ chồng mua cho mình 3 bảng chữ cái thường dùng cho trẻ con để lấy đó làm phương tiện giao tiếp với mọi người. Cần gì, chị sẽ ngồi sắp xếp chữ cái để biểu đạt mong muốn và ngược lại, người thân muốn nói gì với chị cũng sẽ xếp chữ cái thành câu để chị đọc.
Tuy nhiên, cách này cũng chỉ có thể diễn đạt những từ, những câu ngắn gọn nhất. Thấy không khả thi chị Liên lại mò mẫm học chữ nổi. Theo chị chia sẻ thì việc một người mất cả thính giác lẫn thị giác học chữ nổi nó khó khăn gấp nhiều lần một người khiếm thị. “Học một thời gian mình thấy nó quá khó, khi tập trung vào việc học, đầu óc mình căng thẳng như muốn nổ tung nên mình đành phải dừng” – chị Liên nhớ lại.
Những cơn đau chưa bao giờ hết đeo bám chị. Vành tai như sưng tấy mưng mủ,còn mặt thì như có trăm nghìn mũi kim đâm vào, xương quai hàm nứt ra nóng rát như phải bỏng. Đau đớn khiến chị Liên gào thét như phát điên. Những lúc như thế chồng và mẹ của chị luôn phải túc trực bên cạnh để xoa. Chị cười bảo rằng: “Có thời điểm mình đau đến mức, mẹ xoa, chồng xoa không đủ phải nhờ đến con, đến bác và đến cả hàng xóm”.
Hạnh phúc ngọt ngào
14 năm chống chọi với bệnh tật, chị Liên không nhớ nổi mình đã từng bao nhiêu lần muốn chết. Có nhiều khi chị không biết mình đang sống vì điều gì, chị không biết mình còn phải kéo lê cuộc đời này đến bao giờ? Không có tương lai, còn hiện tại chỉ là gánh nặng oằn lưng cho gia đình. “Có lần mình đã van xin mẹ đi mua cho mình một vỉ thuốc ngủ để mình được chết. Mình muốn kết thúc cuộc sống đày đọa này nhưng mẹ mình nói rằng mẹ không làm thế được. Mẹ bảo nếu con chết đi mẹ cũng chẳng còn lý do nào để sống trên cõi đời này nữa” – chị Liên chia sẻ.
Mặc cảm về bệnh tật nên rất nhiều lần chị Liên đặt vấn đề muốn được ly hôn với chồng. Ngồi cạnh vợ, anh Tuấn cười bảo: “Mỗi lần bị vợ “dọa” ly hôn là mình lại lảng đi nơi khác, đợi cô ấy bình tĩnh lại thì mình về và coi như chưa từng nghe vợ nói gì”.
Nói với chồng không được, chị Liên đã viết một bức thư gửi cho bố mẹ chồng bày tỏ mong muốn được giải thoát cho chồng nhưng ý định của chị đã bị bố mẹ chồng dập tắt ngay. Chị bảo: “Có lẽ ông trời không lấy của ai tất cả. Mình chẳng may bị bệnh tật thế này nhưng chồng, bố mẹ chồng và các em của chồng luôn đối xử với mình rất tốt. Chưa một cuộc phẫu thuật nào của mình mà bố mẹ chồng không có mặt”.

Cuốn tự truyện “Tôi phải sống” sẽ truyền cảm hứng cho nhiều người khuyết tật.
Cuốn tự truyện “Tôi phải sống” sẽ truyền cảm hứng cho nhiều người khuyết tật.
Cứ nghĩ đời mình sẽ mãi chìm trong bóng tối thì bỗng một ngày chị Liên may mắn gặp được một chuyên gia về mắt. Ông đã kéo “tấm màn” che kín con ngươi của chị để hé ra một lỗ nhỏ. “Giây phút nhìn thấy màu áo mờ mờ của mẹ mình không dám tin đó là sự thật. Cả đêm hôm đó mình không tài nào chợp mắt được vì phấn khích. Hơn nữa mình cũng sợ nếu ngủ mình sẽ lại chìm vào bóng tối như trước đó” – chị Liên tâm sự.
Dù chỉ có thể vén một lỗ rất nhỏ để cảm nhận ánh sáng cũng khiến chị Liên hạnh phúc vô cùng. Chị bắt tay vào việc viết cuốn tự truyện về cuộc đời mình mà chị từng ấp ủ trước đó rất lâu. Bản thảo của chị chính là mặt sau của những tờ lịch. Chị đùa bảo với cỡ chữ như khẩu hiệu của mình thì chắc phải dùng đến cả tạ lịch may ra mới viết xong. Sau này những người quen, hàng xóm, bạn bè biết chị đang viết tự truyện, khi đến chơi họ đều mang tặng chị giấy. Chị Liên kể rằng: “Có ngày mình viết cật lực được gần hai chục trang bản thảo, hí hửng chờ con về nhờ con đánh máy giúp. Ai ngờ khi con đánh xong thì chỉ được vỏn vẹn 1 trang trên máy tính”.
Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng của chị Liên cuối cùng được đáp lại bằng cái lắc đầu của hai nhà xuất bản. Khi ấy chị không chỉ buồn mà còn tự ti nghĩ rằng chắc mình sẽ không bao giờ có thể thực hiện được ước mơ. Chị buộc phải giả vờ quên tập bản thảo trong vòng 3 tháng để mọi thứ nguôi ngoai dần. Đúng lúc đó chị được một nhà văn đọc bản thảo với lời nhận xét “viết rất tốt, chỉ cần sửa theo hướng này, hướng kia là ổn”. Lời nói như một động lực vô hình khiến chị Liên lao vào viết điên cuồng. Và chỉ trong vòng hơn 10 ngày, bản thảo đã được bổ sung và chỉnh sửa hoàn chỉnh. Cuối cùng tự truyện “Tôi phải sống” đã được phát hành, toại nguyện ước mơ mà chị đã ấp ủ nhiều năm qua.
Hiện tại, tuy hàng ngày hàng giờ vẫn phải chịu những cơn đau về thể xác nhưng chị Liên đã không còn cảm thấy mình thiệt thòi. Chị bảo mình đã biết chia tách khuyết tật của bản thân ra thành từng phần nhỏ: chị thấy mình may mắn hơn người điếc là vẫn có thể nói được, sung sướng hơn người liệt là vẫn có thể đi lại trong nhà, hạnh phúc hơn người mù là vẫn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng. Như thế cũng là quá may mắn so với bao người chỉ ước được sống thêm dù chỉ một ngày.
Hơn 10 năm chống chọi với bệnh tật chị đã tự đúc rút kinh nghiệm cho bản thân, rằng: “Hãy cứ kiên trì chờ đợi, hãy cứ bình tĩnh lắng nghe từng thay đổi nhỏ của cơ thể và hãy luôn cố gắng nhích dần từng chút, từng chút một, đến ngày nào đó đời sẽ mỉm cười với mình”. Bởi dù có chuyện gì đi nữa, thế gian này vẫn mở cho ta một con đường.
Trâm Anh (cand.com.vn)

Có thể bạn quan tâm

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

null