Tặng nhau một chút ấm nồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khương, cậu em bộ đội, gửi từ Bắc vào tấm chăn tặng chị. Chẳng vì một dịp đặc biệt nào cả, hoặc vì mùa đông đã đến. Sài Gòn không có mùa đông nhưng cũng có một khoảng thời gian lao xao se se nửa đêm đến sáng từ cuối tháng 11 đến qua Noel. Đó là khi đất trời cũng lành lạnh như gọi nỗi nhớ mùa đông theo về.

 
Tấm chăn của Khương khiến tôi thấy dịu dàng quá thể. Em là người tôi quen trong đợt bùng dịch thứ 4, khi Khương cùng đồng đội vào tham gia chống dịch thời điểm thành phố đang đầy cam go. Tình hình dịch ổn, những đoàn quân y quay về công tác, học tập, cậu em cũng quay về học năm cuối. Hẳn em còn nhớ những tình cảm thân thương mà các anh chị ở thành phố phương Nam dành cho mình, nên trong túi quà của Khương có cả những hộp lương khô, tấm chăn bộ đội, vài ba món quà “độc” mà các anh chị không gặp bên ngoài. 
Tấm chăn - quà của mùa đông mà Khương gửi, nó không chỉ dịu dàng vì đã lâu tôi không nhận quà trong một ngày bình thường. Tấm chăn ấy mang theo những ấm áp ân tình còn vì quà của em khiến tôi quý trọng hơn khi đến từ một mối quan hệ mà thông thường nhiều người thấy không cần phải bận tâm... 
 * * *  
Tôi nhớ tới một thùng quà của bố gửi về từ nước Đức. Đó là những tấm áo nỉ có sắc màu cầu vồng đủ các kích cỡ dành cho mấy mẹ con. Thực ra, bố gửi về một món hàng gia dụng gì đó, như những nhà có người đi xuất khẩu lao động khác vẫn thường gửi quà về cho người nhà, đem dùng, đem bán để nuôi con. Đến giờ, kỳ thực tôi không nhớ nổi món hàng có giá trị ấy là món gì, nhưng nhớ hoài sắc màu tấm áo. 
Tấm áo có hai cái túi hai bên, là nơi tôi vẫn thường cất dành những mẩu quế be bé. Mỗi buổi sáng mùa đông dì tôi vẫn thường cho một nhúm quế ăn cho ấm bụng, thi thoảng móc chia bạn bè cùng ăn, hoặc một mình nhấm nháp vị cay nồng suốt con đường đi học như một món quà vặt. Hương quế bịn rịn trong từng lớp vải, cả khi đã hết sạch rồi.
Tôi mặc chiếc áo đó từ khi nó rộng thùng thình, dài gần tới đầu gối, cho tới tận vài năm sau, nhổ giò, áo chỉ chớm đến hông. Về sau, chiếc áo xếp gọn lại, gửi về quê tặng những đứa trẻ nghèo ở quê nội. Có dịp tết về, trông thấy cô bé em họ xa mặc tấm áo ấy đi học trong một buổi sáng mù sương, bỗng muốn hỏi em rằng, em có cất thanh quế nhỏ nào trong túi áo không mà hương quế vẫn còn loanh quanh đâu đó.
* * *
Một người bạn hỏi tôi còn hay đốt tinh dầu vào mỗi sáng mùa đông không? Câu hỏi ấy và cả chai tinh dầu sả chanh nho nhỏ bạn tặng tôi trong buổi cà phê đầu đông đều là món quà thật ấm trong ngày Sài Gòn trở gió. Trong câu chuyện vu vơ nào đó với bạn, bạn và tôi cùng kể với nhau về sở thích đốt tinh dầu vào những ngày gió lạnh về…
Bạn tôi nhớ sở thích chung bé nhỏ ấy. Để rồi, khi tạm biệt, đi ngang qua tòa Tổng giám mục Sài Gòn, nhìn những ngôi sao, chân nến trang hoàng đợi Noel đong đưa trong gió, tôi nghe cả những tiếng chuông ngân đầy vui vẻ, an lành theo gió hát trong lòng mình; và bên vệ đường, những chiếc lá rụng mang theo mùi thơm dịu dàng của chút nhựa khô sót lại càng thêm phần ấm cúng.
Là mùa đông, đã về thật rồi, khi những sáng mai trời Sài Gòn trở gió. Là mùa đông với những món quà trao đi yêu thương, gọi về những ấm cúng. Sáng mai này, bạn có nghe không, trong gió đông thì thầm những lời ấm áp? 
KHÔI NGUYÊN THẢO (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.