Quảng Ngãi ở Sài Gòn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

“Giường bố, ghế bố, giẫn (võng) xếp. Thu mua đồ cũ, đẩu (đổi) lấy đồ mới” là câu rao mua hàng dạo khá phổ biến ở Sài Gòn, được thu bằng giọng Quảng Ngãi rặc ri. Nghe thôi đã thấy thương, thấy nhớ quê mình...

Sông Trà, Quảng Ngãi-Ảnh: Phạm Anh
Sông Trà, Quảng Ngãi-Ảnh: Phạm Anh


Ở Sài Gòn hơn 20 năm, không hiểu sao tôi vẫn giữ thói quen nhìn biển số 76 khi chạy xe. Ra đường, cứ thấy xe biển số 76, thế nào tôi cũng chạy lên ngang với người ta, nhìn một cái có phải người quen không rồi tự tủm tỉm cười. Hồi còn chạy xe biển số Quảng Ngãi, sau khi nhìn xong, tôi sẽ chạy vượt qua rồi đi chậm lại cố ý để cho người phía sau thấy. Kiểu như “ê ê, tui cũng dân Quảng Ngãi nè”. Trong hàng trăm, hàng ngàn lần như thế, tôi chưa gặp người quen, cũng chưa bao giờ bắt chuyện với họ. Nhưng có sá gì, gặp người Quảng Ngãi ở Sài Gòn trong tích tắc giữa đường sá xô bồ như vậy đã thấy vui rồi.

Khu nhà tôi ở hầu như không có người Quảng Ngãi. Mỗi lần có chị bán tàu hủ, cô mua ve chai đi ngang, nếu ở nhà thế nào tôi cũng mua hàng hoặc tìm thứ gì đó không còn dùng đến để gửi cho chị. Đó là cái cớ bắt chuyện với mấy chị, để được nghe giọng nói quen thuộc quê mình. Tiếng Quảng rặt luôn. Các chị vô Sài Gòn khi đã lớn tuổi, quây quần với những người cùng quê trong những căn trọ nên giọng hầu như không thay đổi. Giọng rất nặng nhưng rất gần gũi. Người ta nói giọng Quảng Ngãi như “dùi đục chấm nước mắm” - kiểu cộc cằn, khó nghe, khó gần ấy. Không nhớ năm nào đó, quê bị lũ nặng, thời sự 19 giờ có ghi hình và phỏng vấn người dân Đức Phong, Mộ Đức quê tôi. Khi phát phỏng vấn người dân, VTV đã chạy phụ đề tiếng Việt phía dưới! Đúng là giọng nói khó nghe với đại đa số nhưng với tôi, nó rất gần gũi, như máu thịt của mình.

Lúc mới chuyển về khu này, khi hỏi một chị ve chai số điện thoại để lần sau có đồ không dùng, tôi gọi chị đến lấy, chị nói: “Chị không nhớ số. Chị để điện thoại trong thụi (túi áo), chửng chàng (từ từ) chờ chị lấy nhá máy qua”. Trời đất, chị mà nói “thụi” với người Sài Gòn chắc họ không biết chị để ở đâu đâu. Chị làm tôi nhớ hồi mới vô Sài Gòn. Tôi cũng nói cái thụi và đám bạn đại học không ai hiểu đó là cái gì. Ra tiệm tạp hóa, tôi hỏi mua giấy manh, người bán không biết đó là loại giấy gì. Tôi phải mô tả, họ ồ lên khi hiểu ra và bán cho tôi giấy kẻ ngang. Hỏi mua cái quảu (rổ), chị bán hàng ngớ người hỏi đi hỏi lại mấy lần…

Quảng Ngãi ở Sài Gòn còn phải kể đến những món ăn. Nhiều thì không hẳn nhưng tìm một quán bán đồ ăn Quảng Ngãi ở Sài Gòn không hề khó. Có lần tôi dắt bạn người miền Tây đi ăn đặc sản quê mình ở một quán trên đường Hồ Bá Kiện, quận 10. Ram bắp, bánh xèo tép, bò cuốn lá lốt. Món nào bạn cũng khen nức nở. Đến món don, bạn tôi hỏi món gì lõng bõng nước không vậy, không có gì ăn kèm sao? Bỏ ít bánh tráng nướng, dằm vô chút ớt kim (ớt hiểm), vừa húp xì xụp vừa lau mồ hôi lã chã. Món ăn Quảng Ngãi là vậy, không trang trí cầu kỳ hay nấu nướng phức tạp nhưng lạ miệng, đậm vị.

Có lần khách đến nhà, để thật đặc biệt, vợ chồng tôi tính đãi món gỏi chuối. Mà ở Sài Gòn, đất không có cho người ở, lấy đâu ra đất trồng chuối, mà phải là chuối chát (chuối hột) thân mới ngọt và mềm. Bắp chuối (bông chuối) dễ dàng mua ngoài chợ nhưng làm gỏi không ngon bằng cây chuối. Vợ tôi nhờ bạn ở Bình Chánh xin một cây chuối chát non sau đó dùng dao bào xắt thành từng cọng mỏng, làm gỏi chuối với tép, thêm ít đậu phộng rang, rau thơm phải có hẹ lá nhỏ, nướng mấy cái bánh tráng ở quê đem vô. Bánh tráng xúc gỏi chuối phải nói là ngon nhức nhối. Đến tận bây giờ, mỗi khi gặp lại, bạn tôi vẫn nhắc về món gỏi chuối năm nào. Bạn nói cũng thử làm món gỏi này nhưng vị chưa đúng, chưa ngon như món đã từng ăn.

Món ăn Quảng Ngãi đúng vị, phải nấu với các loại gia vị, rau thơm bản xứ. Chợ búa tôi không rành lắm nhưng vợ tôi hay đi chợ Sơn Kỳ (Tân Phú) mua cá đồng, cá biển ở ngoải đem vô. Cá đồng phải kho với nghệ, nén củ, hẹ lá nhỏ. Những thứ rau thơm, gia vị này được bán nhiều ở chợ Bà Hoa (Tân Bình). Cá diếc bí (cá non, nhỏ như hột bí đỏ) kho sít với nghệ, ớt, nén, bỏ ít lá hẹ ta, chỉ nghe mùi thơm thôi đã muốn xỉu. Trời mưa, lành lạnh mà nấu món này, chỉ có “chết” cơm!

Tôi xa Quảng Ngãi hơn 20 năm, hộ khẩu định danh người địa phương cũng không còn nhưng lề thói của người quê, khẩu vị thì không mấy thay đổi. Cuộc sống thay đổi, con người già đi, suy nghĩ khác hơn, nhiều mối bận tâm và lo toan hơn nhưng cái tình quê hương, nghĩa đồng bào dường như bất biến.

 

 



Theo MINH GIẢNG (thanhnien)

Có thể bạn quan tâm

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

(GLO)-Danh sách đề cử của Giải Booker 2025 danh giá mới được công bố, trong đó có 13 tác phẩm của các tác giả đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng như sự cân bằng về tỷ lệ nam - nữ và sự đan xen giữa tên tuổi cũ và mới. Điều này cho thấy sự đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm của giải thưởng này.

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

(GLO)- 11 tuổi, Nguyễn Trịnh Gia Thy (học sinh lớp 5.9, Trường Tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, phường Pleiku) được nhiều người ưu ái gọi là “cây cọ nhí”. Những bức tranh của Thy không chỉ khéo léo về đường nét, bố cục, màu sắc mà còn chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

null