Chiếc chổi chà của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Mẹ tôi có thói quen không mua chổi. Mẹ bảo, chổi mình tự làm mà quét, khó khăn gì đâu, mua chi tốn tiền. Lần nào vào núi kiếm củi, mẹ cũng chặt một bó cây chà mang về. Ai hỏi thì mẹ bảo, mang về bó cây chổi chà cho lũ nhỏ quét sân.

Về nhà, lọn củi chà xương xẩu ấy được mẹ sắp ngay ngắn, dùng rựa chặt bằng đoạn gốc xong dùng lạt tre hay dây kẽm bó chặt thành cán. Phần ngọn để bung ra như mớ tóc xù để quét. Chổi chà dùng quét sân không tệ nhưng trông không được đẹp như mấy chiếc chổi xương bó cọng dừa bán sẵn ngoài chợ.

Tôi mắc cỡ với bạn bè, đi lao động ở trường không dám vác chổi đi; toàn xung phong mang thúng, rổ hay thứ gì đó. Ở nhà, nếu cầm chổi ra quét ngõ, quét đường lỡ gặp đứa bạn nào đi ngang tôi sẽ lập tức giấu biến cái chổi sau lưng, kiếm chuyện nói vu vơ và… đuổi khéo bạn đi rồi mới quét tiếp.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Biết vậy nên mẹ không chặt cây chà như mọi khi mà tìm mấy tàu lá cọ già. Tàu lá cọ nếu để nguyên sẽ bung to như… cây quạt ba tiêu trong truyện Tây du ký. Mẹ phải dùng dây rừng buộc túm phần lá cọ xòe to và chặt ngắn bớt đuôi lá đi. Một hoặc hai tàu lá cọ khô bó dính nhau, dùng dây đan kết phần xương lá cho túm gọn vừa kích thước đầu chổi, sau đó cắt bằng mặt dưới là có ngay cây chổi cọ giản đơn nhưng cực kỳ bền, chịu nắng chịu mưa. Hai sống lá cọ buộc dính nhau biến thành cái cán tự nhiên giúp người quét đứng thẳng nên ít bị đau lưng. Đương nhiên, về độ thẩm mỹ nó cũng không như cây chổi chà nên tôi có thể yên tâm vác tới trường mà không sợ bạn ghẹo.

Sau này lớn hơn chút, mẹ còn chỉ cho tôi cách bó chổi bằng tàu cây đủng đỉnh hay còn gọi là cây đùng đình. Quê tôi, đủng đỉnh mọc hoang rất nhiều. Chịu khó đi lùng, chặt chừng vài tiếng đồng hồ sẽ mang về cả ôm. Làm chổi đủng đỉnh cũng khá giản đơn: vài ba tàu đủng đỉnh cùng cỡ đem ghép vào nhau, dùng dây bó tròn phần sống lá phía thân thành từng nuột cách đều theo kiểu bó cán chổi. Phần đuôi tàu lá mềm mại được thả tự do. Trời sinh đuôi lá đủng đỉnh trên cây đã bè bè bung sẵn giống hình đầu chổi. Sống lá ghép chặt thành cán; đuôi lá ôm nhau lòa xòa bung thành cái “đầu chổi” tự nhiên thẫm xanh màu lá rất xinh. Chổi đủng đỉnh mềm mại, dùng quét nền nhà lát gạch hay tráng xi măng nhẵn rất vừa ý. Chưa hết, lũ chúng tôi còn thi nhau bó chổi đem tới trường chấm điểm trong giờ học thủ công.

Tiếc một điều, những cây chổi đủng đỉnh tuy dễ làm, xinh xắn nhưng lại… mau hư. Chỉ cần dăm bữa nửa tháng, khi lá đủng đỉnh mất hết màu xanh, quắt lại là cây chổi “hết tuổi”! Nhưng mẹ tôi luôn nói, hư cây này ta làm cây khác, chỉ cần siêng chút, lá đủng đỉnh thiếu gì.

Mẹ tôi giờ tuổi đã cao nhưng vẫn hay lam hay làm. Hôm rồi tôi về thăm, ra sau nhà thấy dựng cây chổi chà tự bó mới toanh bèn la váng lên: “Trời, lại đi… bó chổi hả mẹ?”. Mẹ móm mém cười: Ừ; sẵn lũ nhỏ dọn rào bỏ vương mấy nhánh củi chà, mẹ tranh thủ bó cái chổi có quét sân, khỏi tốn tiền mua.

Có thể bạn quan tâm

Ngôi nhà trên đồi cao

Ngôi nhà trên đồi cao

(GLO)- Ngày bé, tôi sống cùng bố trong một căn nhà gỗ nằm trên đồi cao ở gần khu rừng Đak Krong, huyện Đak Đoa, tỉnh Gia Lai. Khi đó, bố tôi là nhân viên lâm nghiệp. Chỉ khi đến Tết, bố mới về với gia đình. Vì vậy, cứ vào dịp nghỉ hè là tôi lại được vào thăm bố và ở trong ngôi nhà đó cho hết mùa hè.

Ngọt ngào lời ru

Ngọt ngào lời ru

(GLO)- Tiếng võng kẽo kẹt đều đều cùng với những lời hát ru êm ái, ngọt ngào khi thì của mẹ, của bà, lúc thì của chị dần đưa bé vào giấc ngủ êm đềm. Hình ảnh ấy thật đẹp, ăn sâu vào trong tâm trí trẻ thơ và trở thành một phần ký ức của mỗi người.
Khu vườn nhà ngoại

Khu vườn nhà ngoại

(GLO)- Một lần, tôi đưa con đến nhà bạn chơi, 2 đứa con tôi như bị thôi miên với khoảng vườn rộng 200 m2 có khá nhiều loại cây trái. Nhìn các con, tôi lại nhớ tới vườn cây của ngoại với biết bao kỷ niệm.
Củi ngo

Củi ngo

Gần đây, có bạn viết trẻ bất ngờ hỏi tôi: Người Bahnar gọi cây thông là “ngol” hay “hngo”? Tôi cười trả lời đại ý: Cả người Bahnar và người Jrai đều gọi cây thông, gỗ thông là “ngo”.
Hiện nay, nhiều người dân ở Quảng Nam trồng cây duối ngay cạnh cổng nhà

“Cây duối là cây duối ơi”

(GLO)- Theo lời của người già trong xóm thì loài duối cũng có cây đực, cây cái nhưng rất khó phân biệt. Chỉ đợi đến khi cây nào trưởng thành mà đơm hoa kết trái thì mới biết đó là cây cái.
Hoa xà cừ

Hoa xà cừ

(GLO)- Những ngày mùa khô gom về đủ sắc vàng, khoe rực rỡ. Khi cái nắng chói chang trải đều khắp phố thì những tàng cây xanh mát của xà cừ lại giống như những chú lính cứu hỏa kiên cường được yêu mến nhất.
Con đường tuổi thơ

Con đường tuổi thơ

(GLO)- Nếu nhắm mắt lại và nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ tôi thì những tia nắng ấm áp sẽ lại chiếu rạng tâm hồn, đưa tôi quay về gốc cây của những ngày xưa cũ.
Ngõ nhỏ

Ngõ nhỏ

(GLO)- Tôi lạc mãi vào những vòng vèo uốn lượn, trong một buổi chiều trung du đầy nắng. Những con ngõ nhỏ với dốc lên dốc xuống, những bờ đá cũ xưa rêu xám phủ lên nắng chiều khiến tôi có cảm giác mình không còn thuộc về thời hiện tại. Và cây lá cứ theo nắng mà ngời lên.

Đi xa thành phố

Đi xa thành phố

(GLO)- Bấy lâu nay cứ miệt mài trong guồng quay cơm áo gạo tiền với bộn bề công việc mà quên mất rằng ta cũng cần có những giây phút dành cho riêng mình.
Bà tôi

Bà tôi

(GLO)- Từ nhỏ, mấy anh chị em tôi sống cùng bà ngoại. Mắt chỉ nhìn thấy ánh sáng mờ mờ nhưng việc gì bà cũng làm được. 5 anh chị em tôi do một tay bà chăm sóc, dạy dỗ. Nhờ vậy mà nếp sống của bà đã trở thành một phần thói quen của anh chị em tôi.
Tây Nguyên trong tôi

Tây Nguyên trong tôi

(GLO)- Tôi về làng vào một ngày có nắng. Bước chân đưa tôi qua từng con đường nhỏ được thảm nhựa sạch sẽ, những tán cây xanh tỏa bóng mát dịu dàng, chan chứa cả khung trời bình yên. Vừa đi vừa ngẫm ngợi, tôi càng yêu mến những con người thật thà, chất phác, phóng khoáng nơi đây.
Tuổi thơ thương nhớ

Tuổi thơ thương nhớ

(GLO)- Tuổi thơ tôi không có những trò chơi hiện đại như game, chat hay xem phim ảnh từ máy tính, ti vi, điện thoại. Vậy nên, vào kỳ nghỉ hè, tôi được trở về với ruộng vườn thôn dã.
Buồn vui ngày hè

Buồn vui ngày hè

(GLO)- Khi cái nắng mỗi lúc một nồng nàn, loài hoa học trò rực đỏ cùng tiếng ve réo rắt cũng là lúc các em học sinh bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè. Đây là quãng thời gian được mong chờ, háo hức nhất của học sinh.
Chuyện hoa quỳnh

Chuyện hoa quỳnh

(GLO)- Khi đọc câu “Hài văn lần bước dặm xanh/Một vùng như thể cây quỳnh cành giao” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, tôi rất tò mò về 2 loại cây này.
“Thức dậy miệng mỉm cười”

“Thức dậy miệng mỉm cười”

(GLO)- Mỗi ngày, chúng ta phải đối diện với nhiều nỗi lo toan nên thường quên mất một phép nhiệm màu: mỉm cười. Nụ cười giúp ta có thêm sức mạnh để thư thái bắt đầu một ngày mới, chấp nhận những điều bất như ý có thể xảy ra bằng sự trân trọng, yêu thương tất cả những gì mình đang có.