Lời ngỏ cùng trăng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Sau bao ngày nắng gắt, cơn mưa chiều buông xuống xóa tan mọi nóng bức, oi ả. Không khí trở nên trong lành, dịu mát như tiết thu. Phủ lên màn đêm tĩnh mịch, dìu dịu là ánh trăng bàng bạc, mong manh, loang vào đêm thẫm.

Ánh trăng non đầu tháng vừa mảnh như tơ, vừa như sắc lạnh ấy mơn man trên từng phiến lá khiến chúng như được dát một lớp bạc mỏng, lung linh trong màn đêm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi thư thái ngồi tận hưởng chút không khí trong lành, dịu mát của tiết hè đặc trưng Tây Nguyên. Bỗng bắt gặp một vì sao hôm mọc sớm khiến mọi ý nghĩ đều đổ dồn đến ngày mai. Chợt khẽ co người lại bởi một cơn gió nhẹ lướt qua. Chút se lạnh đủ làm lòng tôi thầm mong có một bếp lửa hồng, một bàn tay ấm sẻ chia.

Tôi thường ngồi nghe tiếng mưa rả rích trong màn đêm. Thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua màn đêm lóe lên tia sáng bạc sắc lạnh như rạch ngang bầu trời. Trong khoảnh khắc này, tôi lại mong nhớ ánh trăng non đầu tháng. Thứ ánh sáng như xa, như gần. Nó không quá tỏ như trăng rằm và cũng không vời xa, mờ ảo như trăng cuối tháng mà dịu dàng vừa đủ để tôi ngồi thành thật với mọi cảm xúc và trải lòng mình vào ánh trăng một cách tự nhiên như hai người bạn hàn huyên sau bao ngày xa cách. Cùng nhau chờ đợi những nụ quỳnh đang dần mở từng cánh mỏng tinh khôi. Mỗi lớp cánh mở ra như hé mở từng lớp hương bao ngày ấp ủ, để rồi hòa vào đêm thứ hương thơm trong lành, tinh khiết. Ánh trăng dừng lại trên từng cánh hoa. Mọi vật trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hương quỳnh và ánh trăng len lỏi vào từng ngóc ngách của đêm.

Đêm hè Tây Nguyên se lạnh. Màn đêm đã được thay bởi những tầng mây bạc, mảnh trăng non còn treo trên đỉnh đầu đang bị mây dần che khuất. Ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng rạng rỡ, tỏa ra cái nắng hè hơi gắt nhưng khi chiều về thì nắng mềm mại như vỗ về mảnh trăng non đang đầy dần và tròn hẳn trong đêm rằm rồi sau đó lại vơi đi đến cuối tháng.

Nhớ ngày còn thơ bé, trong giấc ngủ mơ màng, tôi thường nghe mẹ hát ru. Lời ru da diết, mênh mang, lẩn khuất vào cùng ánh trăng. Lại có những đêm trăng sáng tỏ, bố ngồi uống trà trầm tư bên khói thuốc, mẹ tôi cặm cụi may vá bên mái hiên.

Ngày ấy, bố mẹ tôi là công nhân. Ngoài giờ hành chính, mẹ vẫn tranh thủ trồng hoa màu theo thời vụ, bố thì làm mộc, giúp người ta dựng nhà. Ngày họ làm cơm mời về nhà mới, bố chở tôi trên chiếc xe đạp duy nhất trong nhà. Bóng hai bố con đổ dài trên con đường sỏi mấp mô có trăng theo cùng.

Thật lạ khi mỗi lần hồi tưởng về những ký ức xa xưa thì trăng như người bạn tri kỷ lặng yên lắng nghe tôi trải lòng và gửi gắm tâm tư qua từng con chữ. Có những điều không thể nói vậy mà với con chữ lại có thể được tuôn ra một cách tự nhiên để rồi giúp tôi chữa lành, xoa dịu nỗi buồn và nhân lên những niềm vui.

Đêm nay, ánh trăng gầy đầu tháng lại lặng lẽ sáng, tôi miệt mài tìm lại những cảm xúc gửi lòng mình. Tôi thấy mình thật may mắn khi cuộc đời đã cho tôi gặp được những người bạn tài hoa qua các con chữ. Ở họ, tôi nhận ra tình yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, yêu con người và hơn cả, qua con chữ tôi nhận ra tâm hồn đẹp nơi họ.

Có thể bạn quan tâm

Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Làng tôi

Làng tôi

(GLO)- Chuyến về quê lần này, tôi theo vợ chồng chú em Huỳnh Văn Hòa ra ruộng mướp vào một sáng mùa hè để tận hưởng không gian thoáng đãng cùng người làng tôi, đất làng tôi.
Ngày hè đã xa

Ngày hè đã xa

(GLO)- Khi những cơn gió Lào bắt đầu xao xác rặng tre gầy, cái ran rát đã cảm nhận được trên da thịt cũng là lúc ngày nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!