Phố khuya

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Thỉnh thoảng có việc ra ngoài, trở về nhà khi trời đã ngả dần về khuya, tôi thường chạy xe thật chậm. Dường như những lúc đó, luôn có một lý do níu tôi chậm lại để quan sát một đời sống khác, khi phố đã vào đêm.

Phố về đêm không hoàn toàn mất đi vẻ nhộn nhịp, không hẳn là chìm vào một trạng thái khác, phố đêm chỉ sống một đời sống mang dáng vẻ riêng của nó. Ở phố nhỏ cao nguyên của tôi, mọi sinh hoạt dường như lặng lẽ hơn hẳn khi đêm về.

Nhộn nhịp nhất có lẽ là khu chợ đêm với đặc trưng riêng dành cho việc giao thương. Chúng tôi đã từng có những đêm rủ nhau lang thang nghiêng ngó hàng quán, ăn quà vặt ở chợ đêm, rồi tản bộ trở về khu nhà trọ sinh viên trong cảm giác của những kẻ vừa được trút hết những lo âu phiền muộn, dù ngày ấy thật sự chẳng có gì phải lo phiền.

Sau này, đến với những thành phố khác, tôi thấy ở nơi nào cũng có những khu chợ đêm. Có lẽ bởi sống ở đâu, con người ta cũng phải mưu sinh và cảnh mưu sinh này khiến đêm bớt đi vẻ hiu quạnh.

Minh họa: SAM

Minh họa: SAM

Ít náo nhiệt hơn khu chợ đêm một chút là vỉa hè ở những con phố trung tâm. Ngồi vỉa hè thưởng thức đồ ăn vặt, đồ giải khát, cụng vài vại bia cùng bạn bè, nhâm nhi ly cà phê đá hay đơn giản là tản bộ vỉa hè nhìn ngắm cuộc sống khi đêm về… là thú vui của nhiều cư dân thành phố.

Vỉa hè trở thành một phần đời sống không thể thiếu của phố thị từ những nếp sinh hoạt như vậy. Ban ngày, mọi người chỉ ghé qua vỉa hè để mua ổ bánh mì, một phần ăn sáng hoặc uống vội ly cà phê để kịp giờ đi làm. Khi đêm xuống, người ta dường như có thời gian để ngồi lại lâu hơn, thảnh thơi và rềnh rang hơn.

Cuộc sống bận bịu, một ngày trôi qua với đủ thứ lo toan bề bộn thì chút nhàn tản khi màn đêm buông xuống dành cho tình thân, cho bè bạn, cho chính mình cũng thật đáng giá, đáng để nâng niu.

Xa hơn một chút, ở những góc phố vắng vẻ hơn, loáng thoáng vẫn có những quầy hàng bày bán dăm thức đồ ăn vặt. Vài con cá khô nướng thơm lựng, đôi chục trứng luộc, món gỏi trộn cay xé lưỡi, chai rượu nếp vắt ngọt lịm uống rất ngọt môi mà say liêng biêng tận đến hôm sau, tô hủ tiếu nóng hổi bốc hơi nghi ngút vừa thổi vừa ăn…

Thử ra đường vào lúc đêm đã ngả về khuya, không khó để bắt gặp ở những góc phố vẫn còn đôi người ngồi lai rai với nhau, với đêm. Họ có thể là người xe ôm chờ chuyến xe cập bến để kiếm thêm cuốc khách, có thể là người khuân vác hàng hóa, người đi bỏ hàng mối vừa giao xong hàng từ chợ về…

Có bao nhiêu công việc thì sẽ có bấy nhiêu người có lý do để ở lại với phố đêm. Hoặc đôi khi đơn giản, có những người chỉ có nhu cầu nói với nhau những câu chuyện riêng tư mà nán lại cùng đêm bên phố.

Tôi đặc biệt ấn tượng với những tiếng rao đêm. Nét riêng biệt này chắc chắn chỉ có ở phố thị. Cái chuyến bị lỡ xe năm nào đó khiến tôi lần đầu tiên lưu lại một phố thị nhỏ bé, tôi đã cảm thấy rất lạ lẫm, khi trong đêm khuya khoắt, bỗng nghe thấy tiếng rao của một người phụ nữ gánh cháo đêm cất lên. Tôi thầm đoán thử tuổi tác của chị khi tiếng rao “Ai cháo không” dội vào đêm, lẫn trong tiếng người xe qua lại.

Sau này, những đêm se lạnh trong thành phố của tôi, tiếng rao của bà bán hột vịt lọt thỏm trong mưa, trong sự tĩnh lặng rợn ngợp của màn đêm luôn khiến lòng tôi dâng lên sự thương cảm cho những cuộc mưu sinh tảo tần như vậy.

Hà Nội, Sài Gòn hay nơi nào đó, những đêm lạ nhà khó ngủ, tôi luôn có tâm trạng chờ nghe âm thanh của tiếng rao đêm trong lòng phố. Âm thanh ấy lúc nào cũng gợi ra trong tôi những bước chân lò dò nơi hẻm nhỏ, đôi tay thoăn thoắt xếp đặt gánh đồ hàng: thúng hột vịt, nồi cháo hay nồi nước dùng đặt trên lò than nhỏ nóng rực, xe hủ tiếu vừa đi vừa gõ lốc cốc lốc cốc… Tất cả làm nên một đời sống phố thị khi đêm về.

Khi màn đêm buông xuống, người ta thường nghĩ đến sự nghỉ ngơi. Nhưng đời sống này dường như luôn chia phần bằng bặn cho cả đêm lẫn ngày. Nếu chỉ quan sát vẻ bên ngoài của một phố thị hào nhoáng lấp lánh cửa gương dưới mặt trời rực rỡ, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu hết tấm lòng của phố, bởi nó ôm chứa tất cả những thân phận muốn nương gửi vào mình để kiếm tìm những cuộc mưu sinh.

Có thể bạn quan tâm

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.