Những "dị nhân" chân chim tài hoa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Người làng vẫn gọi gia đình ông là “gia đình chân chim”, “gia đình một ngón”. Nhưng, điều lạ là chỉ đến đời ông và đời các con ông thì bị và cũng chỉ con trai mới mắc căn bệnh kỳ lạ này. Dù chỉ có một ngón chân, một ngón tay ở mỗi bàn chân, bàn tay nhưng những người đàn ông trong gia đình đều tài hoa và nghị lực.
Vượt qua nghịch cảnh
Nhà ông Nguyễn Văn Tuấn và người anh trai ruột Nguyễn Văn Tiến (thôn Hoàng Ly, xã Hoàng Đông, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam) chỉ cách nhau một bức tường. Khi chúng tôi đến, ông Nguyễn Văn Tuấn đang thoăn thoắt quét dọn nhà cửa. Ông bảo, căn nhà nhỏ hiện chỉ còn một mình ông ở chăm sóc, trông nom. Vợ ông vào Nam trông cháu. Hai anh con trai thứ đều ở Hà Nội, trở thành nghệ nhân của một xưởng tranh sơn mài. Rồi ông vui vẻ khoe về hai người con trai “dị nhân” giống mình nhưng đầy nghị lực.
Cũng vì hoàn cảnh khó khăn mà cả ông và các con đều không được học hành tới nơi tới chốn. Nhưng, vượt qua nghịch cảnh, hai anh con trai đều khắc phục số phận và trở thành những người thợ lành nghề. Học hết lớp 9, hai cậu con trai của ông Tuấn đành phải nghỉ ở nhà tự tìm tòi học hỏi, sau đó xin vào Trung tâm Vì ngày mai (Cổ Nhuế, Từ Liêm, Hà Nội) học nghề. 5 năm ở trung tâm đã cho hai anh những kinh nghiệm quý báu và khả năng vẽ tranh mà ngay cả những người lành lặn chưa chắc đã học được.

Ông Nguyễn Văn Tuấn chia sẻ về hoàn cảnh gia đình.
Ông Nguyễn Văn Tuấn chia sẻ về hoàn cảnh gia đình.
Dù vẫn đang phải bươn chải ở Hà Nội nhưng tranh thủ những ngày rảnh rỗi, hai anh vẫn kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình và gửi về quê hỗ trợ cho bố.
“Cũng chỉ là tự học hỏi thôi nhưng bây giờ các con tôi đều có công việc, nghề nghiệp ổn định. Điều tôi ân hận nhất là không thể cho con học hành tới nơi tới chốn để phát triển hơn nữa. Với tay nghề của hai đứa, nếu có thêm khả năng ngoại ngữ giao tiếp với người nước ngoài thì càng phát triển bởi những mặt hàng thủ công mỹ nghệ chủ yếu là xuất đi nước ngoài, được người nước ngoài ưa chuộng hơn”, ông Tuấn tâm sự.
Ông kể, bố mẹ ông sinh được 6 người con thì ông và người anh trai Nguyễn Văn Tiến là bị dị tật bẩm sinh. Còn người em trai út may mắn lành lặn, sau lớn lên đi bộ đội nên cuộc sống gặp nhiều thuận lợi hơn, người anh trai Nguyễn Văn Tiến cũng được bố mẹ lo cho học hành đến nơi đến chốn. Còn ông Tuấn vì nhà nghèo, học đến lớp 10 thì phải thôi học rồi ở nhà phụ giúp bố mẹ việc đồng áng, cơm nước.
Mang dị tật, tuổi thơ anh em ông Tuấn phải trải qua nhiều tủi cực trước những ánh mắt soi mói của người đời. Thời bấy giờ, cả làng, cả xã, cả huyện, cả tỉnh không ai bị căn bệnh lạ lùng như hai anh em ông nên mọi người cũng kỳ thị ghê gớm. Sau này, dù có nhiều đoàn khoa học về nghiên cứu, xét nghiệm nhưng đều khẳng định hai anh em ông không phải do di chứng chất độc da cam mà có thể do gen di truyền. Thiệt thòi là thế nhưng ông Tuấn không bao giờ kêu ca, đổ lỗi cho số phận. Ông bảo, ở hoàn cảnh nào thì phải thích nghi với hoàn cảnh ấy.

Hình đầu rùa ông Tuấn tự chế tác từ một gốc cây.
Hình đầu rùa ông Tuấn tự chế tác từ một gốc cây.
Có một thời gian, ông Tuấn được nhận làm kế toán cho hợp tác xã. Sau đó, do cơ chế mới, do sự phát triển của xã hội, không đáp ứng được công việc nên ông phải nghỉ việc. Quyết tâm vượt lên số phận, ông Tuấn vay vốn, mua bò giống về nuôi để sinh sản.
Nhờ nuôi bò mà vợ chồng ông có tiền cho con cái ăn học, sửa sang nhà cửa. Dù mỗi bàn tay chỉ có một ngón nhưng ông Tuấn làm gì cũng thành thạo. Ông Tuấn viết chữ, vẽ tranh, điêu khắc rất đẹp. Ngày đi học, ông thường tham gia viết báo tường cho lớp, thỉnh thoảng còn kiêm viết giấy khen, bằng khen cho các cơ quan và người dân địa phương. Rồi ông tự hào khoe hình đầu rùa được chế tác tỉ mỉ mà ông trang trọng để trong tủ kính phòng khách nhà mình. Ông bảo đó chỉ là một gốc củi mục nhặt được lúc đi chăn bò, về nhà tự tìm tòi mày mò, gọt giũa mà sáng tạo ra một bức chế tác đẹp như thế.
Ông Tuấn tâm sự: “Cuộc sống của tôi và các con đã quá nhiều thiệt thòi, nên ở cái tuổi này tôi chẳng mong gì hơn khi các con khỏe mạnh và kiếm sống được bằng chính nghị lực, tay nghề của mình. Niềm vui lớn nhất là đến đời cháu, cậu con trai của anh thứ hai may mắn khỏe mạnh, lành lặn và học rất giỏi. Dù kinh tế vẫn còn khó khăn nhưng cứ cố gắng là có thể vượt qua được”.
Tài hoa hơn người
Nói chuyện với ông Tuấn một lúc thì ông Nguyễn Văn Tiến cũng đi làm về. Ở cái tuổi 82, dù chỉ có một ngón chân, ngón tay nhưng ông Tiến vẫn lái xe máy đi khắp làng trên xóm dưới gặp bạn bè để vui thú tuổi già. Ông Tiến được cha mẹ tạo điều kiện cho học hành tới nơi tới chốn. Sau khi tốt nghiệp Khoa tiếng Trung Đại học Hà Nội, ra trường, ông Tiến làm phiên dịch tiếng Trung một thời gian dài. Sau đó, cơ duyên đưa ông đến với bục giảng và trở thành giáo viên Trường Nguyễn Huệ (Hà Đông, Hà Nội). Sau một thời gian kết thân với bảng đen và phấn trắng, ông Tiến lại tìm đến một thử thách mới, đó là ngành ngân hàng. Tiếp tục đi học ngành ngân hàng, trong nhiều năm trời, ông phải đạp xe hơn 100 km từ nhà đến một lớp học ở thành phố Thanh Hóa bây giờ rồi về công tác tại Ngân hàng Công thương tỉnh Hà Nam Ninh ngày đó, cách nhà hơn 50 km. Trong tuần thì ở lại làm việc, cuối tuần lại đạp xe hàng chục cây số về nhà thăm vợ con.

Ông Nguyễn Văn Tiến có ngoại hình đặc biệt nhưng cuộc sống gặp nhiều may mắn hơn người em.
Ông Nguyễn Văn Tiến có ngoại hình đặc biệt nhưng cuộc sống gặp nhiều may mắn hơn người em.
Lập gia đình từ sớm, cơm áo gạo tiền đè nặng, nên ngoài công việc chính, ông Tiến tìm tòi, tự học vẽ và may vá vì thích, rồi xin đi vẽ tranh, vẽ phông rạp đám cưới, sửa, dịch sách tiếng Trung... sau này chuyển sang dạy ngoại ngữ cho các lớp xuất khẩu lao động tại địa phương. Nhờ đó, mà cuộc sống của gia đình ông có phần ổn định. Nhìn bức ảnh treo trên tường của ông với người vợ đầu ai cũng tưởng là chụp nhưng thực tế là bức tranh ông tự vẽ tặng bà.
20 tuổi ông Tiến đã lập gia đình với người vợ đầu và sinh được 6 cô con gái. Một thời gian sau, vợ ông bị bệnh nặng qua đời. Ngoài 40 tuổi, ông đi thêm bước nữa và sinh được cậu con trai. Thế nhưng, đứa con ra đời cũng bị dị tật bẩm sinh giống hệt bố, chú và các em trai của mình.
Bù lại, cậu con trai út cũng được thừa hưởng sự tài hoa từ người cha, người chú và các em của mình. Nguyễn Duy Đạt - cậu con trai út sinh năm 2000, hiện là sinh viên năm thứ ba Khoa Thiết kế nội thất trường Đại học Mỹ thuật công nghiệp.

Cậu con trai ông Tiến cũng thừa hưởng nét tài hoa từ người cha của mình.
Cậu con trai ông Tiến cũng thừa hưởng nét tài hoa từ người cha của mình.
Đạt tâm sự, em rất thích vẽ tranh nhưng lại quyết định theo nghề thiết kế nội thất vì tương lai có thể phát triển được. Sau này Đạt có thể tự do sáng tạo, thiết kế cho bố mẹ một ngôi nhà thật đẹp để dưỡng già. Suốt trong quá trình đi học, Đạt theo bạn bè làm thêm, ra tận Quảng Ninh để vẽ tranh thuê kiếm tiền trang trải việc học hành. Rồi vừa kể chuyện, Đạt vừa thoăn thoắt dùng hai ngón của hai bàn tay phác họa mô hình phòng khách cho chúng tôi xem. “Để giúp chủ nhà có cái nhìn tổng thể đầu tiên về căn hộ của họ thì bọn em phải phác họa trên giấy trước, sau đó mới dựng chi tiết 3D trên máy tính. Vì thế, bút và giấy vẽ là hai thứ không thể thiếu luôn đi bên người em”.

Bức chân dung với người vợ cả do ông Tiến tự vẽ.
Bức chân dung với người vợ cả do ông Tiến tự vẽ.
Với ngoại hình đặc biệt, ngày còn nhỏ, Đạt cũng tủi thân nhiều lắm khi bị bạn bè trêu chọc. Nhưng, lớn lên, khi đi học đại học thì ngoại hình lại trở thành lợi thế bởi Đạt vẽ rất đẹp nên được bạn bè và thầy cô nể phục. Đến bây giờ, Đạt không còn mặc cảm về ngoại hình nhiều nữa mà coi đó là động lực để cố gắng vươn lên.
Bà Bùi Thị Mận, Trưởng thôn Hoàng Lý cho biết: “Ở địa phương, ông Tiến là một đảng viên gương mẫu. Vì ông Tiến có lương hưu và nhà cũng không thuộc hộ nghèo nên địa phương không phải trợ cấp gì cho gia đình ông cả”.
Song Ngọc (cand.com.vn)

Có thể bạn quan tâm

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

null