Nhớ quê

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ai cũng có một tuổi thơ gắn liền với miền quê thân thương. Nơi đó có ba mẹ, anh chị em sum vầy, ríu rít tiếng cười, đầy ắp niềm vui. Đi qua những ngày cuối năm, một người con xa xứ như tôi lại bồi hồi tìm về ký ức xưa.

nho-quedd.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Quê tôi là vùng trung du nghèo khó, đồi núi trập trùng. Những thửa ruộng xanh mướt nơi chân đồi, nơi có dòng sông An Lão hiền hòa len lỏi giữa những bãi cát trắng, thấp thoáng nếp nhà lưa thưa, heo hút. Bắt đầu từ quốc lộ 1A ở thị trấn Bồng Sơn (thuộc huyện Hoài Nhơn, nay là thị xã Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định), con đường đất đỏ hơn 20 km dẫn đến huyện An Lão.

Đó là con đường mà mùa nắng thì chỉ thấy xe chạy phía trước qua đám bụi đỏ quạch, mùa mưa thì vật lộn với lớp bùn dẻo quẹo bám trên lốp xe đạp, bám chặt vào đôi dép nhựa như không thể rời xa... Con đường uốn lượn theo bờ sông An Lão, có những lúc tưởng như mất hút, có khi lại rộng mở, in đậm trong tâm trí của người quê.

Hồi trước, tôi từng hỏi ba tôi rằng: Tại sao tên thôn là Hội Long. Ba tôi bảo: Cái tên này đã có từ rất xa xưa, mang ý nghĩa là nơi những con rồng hội tụ. Có lẽ vì thế mà được người dân chọn để lập làng. Với thế đất một bên núi, một bên sông, rất thuận lợi để an cư lạc nghiệp cho nên đến nay, thôn Hội Long vẫn giữ vị trí trung tâm của xã, là nơi có chợ, trường học, trạm y tế.

Quê tôi một thời ghi dấu sự lam lũ, tần tảo của bà con nông dân một nắng hai sương bám ruộng bám đồng nhưng vẫn không đủ để lo chuyện cơm áo cho gia đình. Người dân quê tôi làm đủ thứ nghề nhưng vẫn thiếu trước hụt sau.

Hồi trước giải phóng, ba má tôi làm nghề thợ may. Khi hòa bình lập lại, các cụ bám vào ruộng đồng, trồng lúa và có thêm nghề đan lát. Những chiếc thúng, mủng, nong, nia, giần, sàng… qua đôi bàn tay khéo léo của ba tôi đã có mặt ở nhiều gia đình. Anh chị em tôi lớn lên, ăn học cũng từ đôi bàn tay khéo léo của ba và nỗi vất vả của má.

Trước nhà tôi, băng qua con đường lớn là xóm Soi với vài nóc nhà. Đất bồi ở xóm Soi rất tốt vì được cung cấp phù sa sau những ngày ngập lụt. Ở quê tôi thời đó, ngập lụt là một chuyện rất đỗi bình thường, mỗi năm có vài ba trận lụt. Nhà tôi ở phía núi, sau lưng là 2 quả đồi thấp, được người dân gọi là giông Đồn (ở phía tay phải) và giông Trực (ở phía tay trái).

Mỗi lần đi qua giữa 2 ngọn đồi này, tôi đều liên tưởng đến bài thơ “Núi đôi” của Vũ Cao: “Lối ta đi giữa hai sườn núi/Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi”. Vào mùa hè, nơi này hoa sim, hoa mua tím ngắt cả một vùng trời, làm dịu bớt đi cái nắng chói chang. Khi những quả sim mọng tím rung rinh trước gió cũng là lúc tụi nhỏ chúng tôi đội nón, len qua những gốc cây để hái.

Quê tôi ngày đó, cuộc sống tuy còn khó khăn, vất vả nhưng nhiều gia đình đã ý thức việc chăm lo sự học cho con em. Nhiều gia đình có con đậu đại học. Gia đình tôi cũng vậy. Thật may mắn khi 5 anh chị em tôi đều từng là sinh viên, giờ đều là công chức, viên chức nhà nước.

Ngày nay, con đường quê đất đỏ năm nào đã được thay thế bằng đường rải nhựa, những ngôi nhà ngói đỏ cao tầng thay thế cho mái nhà tranh vách đất. Nhưng người dân quê tôi vẫn chân chất, mộc mạc, vẫn ấm tình làng nghĩa xóm. Mỗi lần thăm quê là mỗi lần rưng rưng nước mắt. Ký ức như thước phim chiếu chậm trở về trong trái tim của người con xa xứ.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.