Nhớ mùa đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Mùa đông năm ấy, xứ Quảng quê tôi sao mà lạnh. Trời mưa lâm thâm suốt ngày. Nước ngập trắng bờ, trắng bãi. Nhà tôi ở trong một khu vườn tuy cao ráo nhưng nước đã mấp mé ngoài sân. Chỉ riêng có khu rừng Phú Quý như tấm bình phong trước khu nhà, nơi mà tôi và lũ trẻ chăn bò thường hay hái sim, hái móc là ngạo nghễ với bao mùa nước lụt. Mùa này, nhìn khu rừng rậm rạp, thâm u, tôi có cảm giác mình đang ở chốn thâm sơn cùng cốc.
Đêm buông xuống, tiếng côn trùng, ếch nhái hợp nhau làm thành dàn đồng ca trùm lên cả không gian hòa cùng tiếng mưa rơi đều trên mái tranh nghe buồn tê tái. Bên ngọn đèn dầu leo lét, mẹ tôi ngồi co ro, nheo mắt khâu lại mấy chiếc áo bung chỉ cho các em.
Tôi nằm trên chiếc giường tre với tấm chăn mỏng cố dỗ giấc ngủ. Nhưng cái lạnh như cắt cùng tiếng gọi bạn của lũ ễnh ương từ cái ao ngập nước bên góc vườn khiến tôi không thể nào chợp mắt. Có lẽ sợ người ta ngủ quên không nghe “dàn hợp xướng” nên lũ ễnh ương càng cố cất cao giọng…
Mẹ tôi khâu xong chiếc áo, đứng dậy kéo chăn đắp lại cho các em rồi nằm xuống. Thấy mẹ trăn qua trở lại, khó chợp mắt được, tôi đâm lo. “Lạnh quá, mẹ khó ngủ hả mẹ? Con đi cời than để sưởi ấm nghe!”. Tôi kéo chăn chuẩn bị ngồi dậy thì mẹ bảo: “Không lạnh lắm đâu con à! Mấy con ễnh ương nó kêu to quá, mẹ khó ngủ chút thôi”.
Tôi lồm cồm bước xuống giường, khơi ngọn đèn tỏ hơn rồi mở cửa ra ngoài. Gió rét đến tê người. Tôi đến bên đống đá vụn trước sân, cầm vài cục ném xuống ao bên góc vườn. Tiếng lũ ễnh ương ngưng bặt. Mẹ hỏi: “Con đang làm cái gì ngoài sân thế?”. “Dạ, con đuổi mấy con ễnh ương, nó ồn không ngủ được!”. “Kệ nó mà. Nằm một chặp sẽ quen tai thôi”. Tôi vặn nhỏ ngọn đèn, lại nằm xuống cố giữ im lặng. Được một lúc, tôi đang thiu thiu chợp mắt thì tiếng uềnh oang của ếch gọi bạn lại trỗi dậy…
Không phải đây là lần đầu tôi nghe tiếng kêu của chúng. Lạ thay, cái đêm hôm ấy, thứ âm thanh đồng nội đã xoáy vào cõi lòng sâu thẳm của tôi một nỗi buồn man mác. Từ khi ba tôi qua đời, mấy mẹ con còn lại cảm thấy quạnh quẽ hơn. Tiếng uềnh oang trong mùa yêu đương của đám ễnh ương cứ loang trên dòng nước lũ, dội vào khu rừng thành một thứ âm thanh rền vang như ở cõi mênh mang nào xa lạ…
 Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Khi tôi lớn khôn rời tổ ấm của mẹ thì tất cả điều bình dị của quê nhà đều trở nên thân thương, đáng nhớ. Gần đây, tôi cắt phép về thăm mẹ cũng vào mùa đông mưa sũng ướt miền Trung. Ngôi nhà xưa giờ đã cất lại khang trang hơn. Cái lạnh lẽo của khu vườn ẩm ướt ngày nào cũng đã vơi bớt nỗi quạnh hiu. Chỉ thấy mẹ ngày càng như chiếc lá vàng trước ngõ…
Xóm Nam Mú đã ít nhiều đổi thay. Nhà nhà tụ hội đông vui hơn. Đêm ngủ lại căn nhà xây cấp 4 của mẹ tuy ấm áp hơn nhưng tôi cũng không thể nào chợp mắt được. Tiếng mưa vẫn rơi đều đặn trên mái tôn. Mẹ vẫn còn chứng bệnh khó ngủ…
Thấy tôi trằn trọc hoài, mẹ hỏi: “Lạnh quá, khó ngủ hả con? Để mẹ cời ít than cho ấm nhé!”. Tôi vội ngăn mẹ: “Không đâu mẹ! Chăn bông thế này lạnh sao được. Chỉ có điều con cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó…”. “À, mẹ biết rồi! Con nhớ tiếng ễnh ương chứ gì? Mẹ đã cho lấp mấy cái ao để lấy đất trồng rau rồi. Từ ngày con đường cao tốc đi qua rừng, mọi cái dường như đổi thay. Mùa này vắng tiếng gọi bạn của chúng, mẹ cũng nhớ lắm!”. 
Đêm ấy dường như trong mơ, tôi nghe thấy đâu đó vang lên âm thanh quen thuộc của lũ ếch; đến khi thức giấc thì trời đã sáng và cơn mưa cuối đông đã ngớt tự khi nào! 
BÙI QUANG VINH

Có thể bạn quan tâm

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

(GLO)- Hơn 20 năm nuôi mộng văn chương, nhà thơ Ngô Thanh Vân đã trình làng 5 tập thơ, 2 tập truyện ngắn, 2 tập tản văn. Với chị, khi đường văn chạm vào trái tim sẽ trở thành tình yêu biết hát bởi mong muốn của người viết là được đồng hành với bạn đọc bằng những điều bình dị, chân thành nhất.

Dấu ấn nhiếp ảnh trẻ ở sân chơi quốc gia

Dấu ấn nhiếp ảnh trẻ ở sân chơi quốc gia

(GLO)- Tham gia Festival Nhiếp ảnh trẻ năm 2025, các tay máy Gia Lai đã đạt giải thưởng cao hoặc có tác phẩm được chọn triển lãm, củng cố kỳ vọng về lứa nghệ sĩ kế thừa với tố chất trẻ trung, tư duy nhanh nhạy và cực kỳ nghiêm túc trong sáng tạo nghệ thuật.

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Sau thành công vang dội của bản điện ảnh, "Mưa đỏ" tiếp tục gây “cơn sốt” trên thị trường xuất bản. Nhiều hiệu sách cho biết độc giả phải chờ tới 15-20 ngày mới nhận được tiểu thuyết. Hiện tại, lượng đặt hàng sách đã vượt xa dự đoán, lên tới hàng chục nghìn cuốn chỉ trong ít ngày.

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

null