Người nặng lòng với văn hóa Gia Lai

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Cách đây hơn 10 năm, tôi được GS. Nguyễn Tấn Đắc hướng dẫn thực hiện một bài tập lớn. Trước đó, khi đọc hồ sơ cá nhân của học trò xong, ông điện thoại cho tôi: “Tôi già rồi, chuyên môn sâu về lĩnh vực này lại mỏng. Nhưng anh là người Gia Lai nên tôi đồng ý”.

Làm việc dưới sự chỉ dẫn của GS. Nguyễn Tấn Đắc nhiều năm liền, tôi nhớ mãi những chuyện ông kể: Tập kết ra Bắc sau năm 1954, ông được cử đi đào tạo về nghiên cứu văn học. Rời Bắc Kinh (Trung Quốc) năm 1961, ông về làm việc tại Viện Văn học.

Năm 1973, khi thành lập Viện Đông Nam Á, ông được tăng cường sang làm công tác quản lý. Thời gian đó, ông biết đến Tây Nguyên chủ yếu qua chuyện kể từ một số người từng điền dã nơi này trở ra Hà Nội. Mãi cho đến đầu năm 1985, ông mới có dịp đến Gia Lai-Kon Tum nhân một liên hoan cồng chiêng được tổ chức tại Pleiku.

 Giáo sư Nguyễn Tấn Đắc và bà Kpă Hnhit-vợ ông Siu Luynh ở Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện). Ảnh: Nguyễn Quang Tuệ
Giáo sư Nguyễn Tấn Đắc và bà Kpă Hnhit-vợ ông Siu Luynh ở Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện). Ảnh: Nguyễn Quang Tuệ


Mấy tháng sau, một đêm, ông đang ngồi làm việc trong căn phòng tập thể thì có tiếng gõ cửa. Mở cửa, ông ngạc nhiên nhưng nhận ra ngay người bạn mới quen khi vào Gia Lai-Kon Tum lần đầu: ông Trịnh Kim Sung-Giám đốc Sở Văn hóa-Thông tin. Ông Sung ra Hà Nội kỳ này với nhiệm vụ mời GS. Nguyễn Tấn Đắc vào viết giúp cho ngành, cũng là giúp cho Tỉnh ủy, UBND tỉnh một bản chiến lược văn hóa.

Nhiều năm sau, từ nội dung cơ bản của “chiến lược văn hóa” dành cho Gia Lai-Kon Tum, GS. Nguyễn Tấn Đắc đã mở rộng đề tài, bổ sung tư liệu và xuất bản thành sách “Văn hóa xã hội và con người Tây Nguyên” (Nhà xuất bản Khoa học xã hội, 2005). Cùng với tác phẩm “Truyện kể dân gian: Đọc bằng type và motif” (Nhà xuất bản Khoa học xã hội, 2001), đây là công trình giúp ông được tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2012.

Như nhiều nhà nghiên cứu khác, GS. Nguyễn Tấn Đắc bị hiện tượng Vua Lửa hấp dẫn ngay từ khi chưa đặt chân lên Tây Nguyên. Đến Gia Lai-Kon Tum thuở còn vô vàn khó khăn ấy, ông dành nhiều thời gian tìm hiểu về vị vua không ngai này.

Âm thầm làm việc, qua lại khu vực cư trú của các Vua Lửa nhiều năm liền nhưng ông không công bố thông tin liên quan đến kết quả nghiên cứu. Cuối năm 2012, ông xuất bản cuốn sách “Tôi gặp các Ơi”. Trong công trình dày gần 400 trang này, tác giả khẳng định: Trước nay, việc nhiều người gọi các Pơtao Apuih là Vua Lửa là một sự nhầm lẫn. Theo GS. Nguyễn Tấn Đắc, trên thực tế, người Jrai chỉ gọi họ là “Ơi” tức là “ông” mà thôi.

Cuốn “Tôi gặp các Ơi” của GS. Nguyễn Tấn Đắc gồm 6 phần. Trong đó, đáng kể nhất là những ghi chép, phỏng vấn điền dã kèm theo hình ảnh của tác giả khi gặp các Ơi và những người khác. Ghi chép đầu tiên của ông về các Ơi diễn ra ngày 19-7-1988 và ghi chép sau cùng vào ngày 15-12-1990, không kể thông tin từ những cuộc thăm viếng sau đó. Đây là những ghi chép rất chi tiết về mọi vấn đề của hiện tượng tín ngưỡng độc đáo này. Cho rằng mình chưa đủ sức giải mã, GS. Nguyễn Tấn Đắc cho biết, ông đã ghi chép tất cả những gì có thể, kể cả các việc mà nhiều người khi đó cho là hoang đường.

Đầu năm 2013, tôi cùng GS. Nguyễn Tấn Đắc trở lại vùng đất của các Ơi để tặng sách cho các nhân chứng. Trừ những người đã mất, tất cả bà con dân làng đều nhớ ông. Suốt những ngày ở Ayun Pa và Chư Sê, ông đã khóc rất nhiều và những người Jrai thân thiết gặp ông cũng không cầm được nước mắt.

Đó là chuyến đi về miền đất đầy kỷ niệm của một nhà nghiên cứu hiền lành, dễ cảm động nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán trong khoa học. Chuyến đi ấy cũng giúp tôi hiểu thêm một khía cạnh khác trong tâm hồn người thầy của mình. Đó là sự thật thà, trong sáng của một vị giáo sư suốt đời chăm chú vào khoa học thuần túy.

Hôm đó, khi chúng tôi chuẩn bị đi tặng sách thì một nhóm làm phim tài liệu từ TP. Hồ Chí Minh cũng ngẫu nhiên đến Pleiku và đề nghị được theo cùng. Thế là bỗng nhiên, GS. Nguyễn Tấn Đắc và tôi thành nhân vật trong loạt phim chưa hề có kịch bản này.

Lúc chia tay, nhóm làm phim cảm ơn và vị đạo diễn nhỏ nhẹ nói lời cuối cùng: “Xin được gửi tặng GS. Nguyễn Tấn Đắc một chút tiền, cụ thể là 2 triệu đồng”. Nghe xong câu này, GS. Nguyễn Tấn Đắc tưởng đoàn phim đòi tiền công nên quay sang tôi thì thầm: “Gay rồi anh Tuệ ạ. Tôi tưởng họ quay miễn phí cho mình chứ. Nói thật là trong bóp tôi không đủ tiền”.

Giáo sư Nguyễn Xuân Kính-nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu văn hóa dân gian đánh giá rất cao và xem GS. Nguyễn Tấn Đắc là nhà nghiên cứu mẫu mực, một chuyên gia hàng đầu về văn hóa dân gian Việt Nam. Với nhiều người ở Gia Lai, chỉ cần qua “Văn hóa xã hội và con người Tây Nguyên” và “Tôi gặp các Ơi” đã có thể nhận ra tinh thần làm việc nghiêm túc, đầy trách nhiệm của GS. Nguyễn Tấn Đắc đối với mảnh đất, con người mà ông nặng lòng yêu quý.

Khi tôi viết những dòng này, GS. Nguyễn Tấn Đắc đã đi xa. Ông vừa rời cõi tạm vào ngày 29 Tết Tân Sửu ở tuổi 90.

 

NGUYỄN QUANG TUỆ

Có thể bạn quan tâm

Các nghệ nhân làng Chuet 2 (phường Thắng Lợi) phục dựng lễ báo hiếu cha mẹ tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam. Ảnh: Thu

Lễ báo hiếu của người Jrai

(GLO)- Lễ báo hiếu cha mẹ là tập tục văn hóa truyền thống đã có từ xa xưa trong đời sống của cộng đồng người Jrai. Đây là dịp để những người con đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục và cầu mong thần linh ban sức khỏe cho cha mẹ.

Bảo tồn bản sắc làng Bahnar - Kỳ cuối: Cần phát huy giá trị văn hóa truyền thống

Bảo tồn bản sắc làng Bahnar - Kỳ cuối: Cần phát huy giá trị văn hóa truyền thống

(GLO)- Cách đây gần 18 năm, trong một số công trình điều tra văn hóa các làng đồng bào dân tộc thiểu số ở TP. Pleiku thì người ta xếp một số buôn làng trong khu vực, trong đó có làng Wâu và Ktu (xã Chư Á) là làng tương đối có giá trị, đưa vào diện bảo tồn và phát triển.

Sân trường rộn tiếng cồng chiêng

Sân trường rộn tiếng cồng chiêng

(GLO)- Cứ mỗi buổi sinh hoạt, khuôn viên Trường Phổ thông Dân tộc bán trú THCS Lơ Pang (xã Lơ Pang, huyện Mang Yang, tỉnh Gia Lai) lại rộn ràng tiếng cồng chiêng. Âm thanh quen thuộc ấy đến từ đôi tay nhỏ bé của các em học sinh thuộc Câu lạc bộ (CLB) Cồng chiêng của trường.

Ngân vang giai điệu cồng chiêng

Ngân vang giai điệu cồng chiêng

(GLO)- Suốt 1 tháng qua, sau khi hoàn tất công việc gia đình, những người nông dân Jrai chân chất, mộc mạc ở tổ 6 (phường Sông Bờ, thị xã Ayun Pa, tỉnh Gia Lai) lại say sưa luyện tập đánh cồng chiêng.

Người giữ nghề dệt thổ cẩm ở Ia Rsươm

Người giữ nghề dệt thổ cẩm ở Ia Rsươm

(GLO)- Không chỉ dệt thổ cẩm giỏi, chị Rah Lan H’Nghí (SN 1988, buôn Toát, xã Ia Rsươm, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai) còn nhiệt tình chỉ dạy cho chị em trong buôn để góp phần bảo tồn và phát huy nét đẹp văn hóa truyền thống của dân tộc.

Bảo tồn bản sắc văn hóa ở TP. Pleiku dưới góc nhìn mới - Kỳ cuối: Giữ gìn, phát huy giá trị di sản văn hóa

Bảo tồn bản sắc văn hóa ở TP. Pleiku dưới góc nhìn mới - Kỳ cuối: Giữ gìn, phát huy giá trị di sản văn hóa

(GLO)- Chính quyền TP. Pleiku đã dành nguồn lực đầu tư để Plei Ốp thành điểm đến của du khách trải nghiệm văn hóa truyền thống và bản sắc dân tộc Jrai thông qua phục dựng một số lễ hội cộng đồng như: cúng giọt nước, pơ thi…

Là gốm nhưng không phải... gốm

Là gốm nhưng không phải... gốm

Sau thời gian dài thực nghiệm, nghệ nhân Đỗ Hữu Triết (51 tuổi, ngụ 66 Chi Lăng, TP.Huế, Thừa Thiên-Huế) sáng tạo thành công chất liệu mới có tên Việt kim diêu có thể đáp ứng nhu cầu sáng tạo nghệ thuật với nhiều đặc tính ưu việt.

Rơ Châm Nguyên nặng tình với dân ca Jrai

Rơ Châm Nguyên nặng tình với dân ca Jrai

(GLO)-Nhiều năm qua, người dân làng Kte (xã Ia Phí, huyện Chư Păh, tỉnh Gia Lai) luôn dành sự yêu mến và kính trọng đối với bà Rơ Châm Nguyên bởi bà biết hát và lưu giữ nhiều bài dân ca của dân tộc Jrai.

Bảo tồn và phát huy di sản

Bảo tồn và phát huy di sản

Câu chuyện biệt thự “nhà lầu ông Phủ” (ven sông Đồng Nai, TP Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai) xôn xao dư luận những ngày qua như một tín hiệu vừa mừng vừa đáng suy ngẫm. Mừng khi cộng đồng ngày càng quan tâm thiết thực đến các giá trị di sản văn hóa.