Người đánh máy chữ cuối cùng ở xứ Quảng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Thời buổi công nghệ cao, những chiếc máy đánh chữ cổ điển đang rơi vào quên lãng. Song, giữa lòng TP Quảng Ngãi (tỉnh Quảng Ngãi) nhộn nhịp vẫn còn cụ ông Trương Vui (85 tuổi) mưu sinh bằng nghề đánh máy chữ.
Cái nghề “muôn năm cũ” này đã theo cụ hơn 60 năm, với nhiều kỷ niệm mà cụ không bao giờ quên. Và quan trọng hơn hết, nghề này một thời đã giúp cụ nuôi sống gia đình với 10 nhân khẩu.
Ngôi nhà cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa những cửa hàng kinh doanh ẩm thực, quần áo sầm uất trên đường Nguyễn Bá Loan (phường Trần Hưng Đạo, TP Quảng Ngãi) vừa là nơi ở, vừa là nơi cụ Vui làm nghề đánh máy chữ hơn 60 năm qua. Treo trước ngôi nhà là tấm biển bằng gỗ màu vàng với dòng chữ đỏ: "Nhận làm giấy tờ đánh máy chữ và vi tính". 
Dù phố xá ngày càng hiện đại nhưng bao năm qua, cụ Vui vẫn miệt mài bên chiếc máy đánh chữ cũ kỹ. Động tác gõ chữ kiểu mổ cò, cùng tiếng lách cách từ chiếc máy đánh chữ tạo nên cảm giác thật vui tai, lạ lẫm trong thời đại công nghệ in ấn đã vượt trội. Có cảm giác nơi đây, thời gian như ngừng lại.
Theo cụ Vui, nếu lùi lại khoảng hơn 20 năm về trước, cụ chẳng có thời gian ngồi uống nước trà như bây giờ. Thời TP Quảng Ngãi còn là thị xã (năm 2005 thị xã Quảng Ngãi được nâng cấp lên TP Quảng Ngãi), chỉ có tất cả 4 địa điểm đánh máy chữ thuê nên khách đông nghịt. 
Khách hàng đủ thành phần, từ người cơ quan nhà nước đến các doanh nghiệp, người dân. Vì vậy chuyện khách phải chờ 1 đến 2 ngày là bình thường. Khách tìm đến đông nên có hôm cụ không có phút nào nghỉ trưa, trừ lúc ăn, rồi lại phải làm xuyên đêm. Những hôm đánh máy nhiều quá, các ngón tay của cụ tê dại hết cả, hôm sau gõ vào phím mà như gõ vào đầu kim.
 
Cụ Vui sử dụng chiếc máy đánh chữ này từ những ngày đầu theo nghề.
Nghề này thịnh đến nỗi, năm 1992, cụ Vui không ngần ngại bỏ ra 420.000 đồng, một khoản tiền không nhỏ vào lúc bấy giờ, để làm thủ tục đăng ký kinh doanh. Cụ bảo, thời điểm đó, nghề này không đăng ký kinh doanh cũng chẳng sao, nhưng cụ làm giấy phép cho đàng hoàng, vì trân trọng cái nghề mà rất ít người lựa chọn. Cũng nhờ đông khách mà nghề này thu nhập lúc đó rất ổn định, một mình cụ làm mà nuôi được 10 nhân khẩu trong nhà, rồi nuôi các con ăn học thành người.
"Thời đó, máy vi tính rồi máy photocopy chưa xuất hiện nhan nhản như bây giờ nên công việc luôn bận rộn. Từ các loại giấy tờ của cơ quan nhà nước, nhất là các giấy tờ nhà đất bên xây dựng, rồi giấy khai sinh, giấy phép, di chúc, điếu văn, đơn thư... Thậm chí, các giấy tờ cần sao y bản chính, mọi người cũng đều tìm đến để đánh máy. 
Còn đơn ly hôn, trước khi tới tòa án của nhà nước thì phải qua "tòa án lương tâm" của tôi trước. Có thể người ta chưa suy nghĩ thấu đáo, bởi đơn ký rồi là mất chồng, mất vợ nên cụ hay khuyên về suy nghĩ kỹ lại, nếu không thể tiếp tục sống với nhau thì quay lại đây cụ làm cho. Nhiều người, nghe cụ khuyên vậy rồi hòa giải được, sau đó trở lại cảm ơn tôi rối rít", cụ Vui kể.
Ngoài đánh các loại giấy tờ nói trên, cụ Vui còn đánh máy bản thảo thơ, truyện ngắn, đánh thư thuê gửi đi nước ngoài. Bây giờ, ngồi kể lại những lần đánh bản thảo thơ, cụ Vui cứ tủm tỉm cười. 
"Hồi đó, tôi đánh máy các bài thơ nhiều nhất là cho các cô cậu học trò. Dăm ba hôm, cứ tan trường là có một vài cô cậu cũng đến nhờ đánh bài thơ vừa làm ra giấy. Có khi bài thơ mới chỉ làm hai câu, chưa hoàn chỉnh ý tứ, các cô cậu ấy cũng nhờ tôi đánh. Hôm sau, làm thêm được hai câu nữa, thế làm lại đến nhờ đánh tiếp để hoàn chỉnh bài. 
Tuổi học trò hồn nhiên, mơ mộng nên khi đã có khiếu làm thơ thì yêu thương, hờn giận gì cũng ra thơ. Nhiều lúc tôi đọc thơ tụi nhỏ làm mà vừa đánh máy vừa cười. Bây giờ, có muốn đọc những bài thơ ngô nghê của tuổi học trò khi đó cũng không được, bởi giờ hiện đại, học sinh hầu hết đều có máy tính hết rồi", cụ Vui chia sẻ.
 
Thời đánh máy chữ thịnh hành, một mình cụ Vui nuôi được 10 nhân khẩu trong nhà.
Tuy là nghề để kiếm sống, nuôi cả gia đình nhưng điều đó không có nghĩa cụ Vui đánh chữ thuê kiếm tiền bằng mọi giá. Cụ không nhận làm các đơn từ kiện tụng tranh chấp đất đai, bởi cụ thấy những vụ kiện ấy để lại hệ lụy là người thân trong gia đình mất tình cảm với nhau. 
"Tôi từ chối ngay những đơn tranh chấp đất đai, nhất là có liên quan đến người thân trong gia đình. Dù việc đánh máy chữ những đơn ấy được trả giá rất cao, thậm chí là gấp đôi so với bình thường, nhưng cụ cũng lắc đầu từ chối. Nhiều người khi bị từ chối thì quay sang phán xét, nói nặng nhẹ, thậm chí là chửi, nhưng tôi cũng bỏ hết ngoài tai".
Thời hoàng kim của nghề cũng mang lại cho cụ Vui nhiều kỷ niệm, đặc biệt là đối với những người nghèo. Thời đó, nhiều cụ già tìm đến cụ để thuê đánh đơn xin trợ cấp, đánh xong đơn, cụ không lấy tiền. Nhiều hoàn cảnh khó khăn, cụ còn gọi xe ôm chở họ về. 
Có một kỷ niệm cụ không bao giờ quên. Hôm đó, trời mưa tầm tã, một cụ ông mặc chiếc áo rách tả tơi đến tìm cụ, người ướt nhẹp. Ông ấy bảo, đi bộ dưới mưa hơn 5 cây số mới đến được đây để nhờ cụ đánh cho cái đơn xin trợ cấp. Ông ấy lạnh quá nên vừa nói vừa run cầm cập. Nhìn cảnh ấy, cụ thấy thương lắm nên lấy luôn bộ quần áo mới mua cho ông ấy mặc, rồi mua cho ông ấy cái bánh ăn cho đỡ đói. Đánh xong đơn, cụ gọi xe ôm chở ông ấy về nhà. Lúc ra về, ông ấy vừa chảy nước mắt vừa cảm ơn cụ rối rít".
Cụ Vui bảo, người làm nghề đánh máy chữ như cụ rất đa năng, đôi khi biến thành nhà phiên dịch, rồi nhà thơ, nhà văn bất đắc dĩ lúc nào không hay. Nhiều khách hàng tìm đến cụ, chỉ kể lại câu chuyện bằng lời nói, rồi nhờ cụ viết lại bằng câu chữ nên phải diễn đạt sao cho đúng ý người ta. Cũng có khách tự viết tiếng Việt, rồi nhờ cụ dịch sang tiếng Pháp, tiếng Anh hoặc ngược lại. Thành thử, làm nghề này, cụ vừa trau dồi thêm vốn tiếng Pháp, vừa cần mẫn học thêm tiếng Anh.
Tiếng Anh không giỏi nên thi thoảng cụ vẫn phải nhờ ông bạn giỏi tiếng Anh dịch giùm. Làm nghề này cũng phải có năng khiếu và phải có kiến thức về pháp luật. Vậy nên, những năm trước và cho đến tận bây giờ, cụ thường tranh thủ xem thời sự, tìm hiểu các quy định, văn bản mới để cập nhật thêm thông tin, bổ sung kiến thức cho công việc của mình. 
Làm nghề này còn phải biết kiềm tính, bởi nhiều trường hợp khách đến thuê đánh máy đang ở trạng thái kích động. Cứ để họ tuôn ra những điều đang bực, còn mình kiên nhẫn ngồi nghe, đến khi họ bình tĩnh lại thì mình nói rõ cái hay cái dở cho họ.
Một thời ăn nên làm ra nhưng rồi từ năm 2000 trở về sau, khi máy vi tính bắt đầu thịnh hành, người ta ít sử dụng máy đánh chữ. Thế là dần dà, nghề này cũng vắng khách. Sở dĩ bây giờ vẫn còn khách tìm đến là vì lời văn của cụ, rồi là những khách quen và cả những người thích cái xưa cũ. Họ tìm đến cụ nhờ đánh chữ để về lưu giữ. Dù tuổi đã cao nhưng từng động tác của cụ vẫn nhanh nhẹn, chính xác đến từng chữ. Nhờ sự cẩn thận, tỉ mỉ và sự tập trung của mình, cụ luôn làm khách hàng hài lòng.
 
Ngôi nhà cũng là nơi cụ Vui làm nghề đánh máy chữ hơn 60 năm qua.
Cụ Trần Đình Trọng (79 tuổi, ở phường Trần Hưng Đạo, TP Quảng Ngãi) cho biết: "Cái máy vi tính mới, chữ in ra đẹp ai không thích, nhưng người thảo đơn bằng máy vi tính thường là người trẻ, ít kinh nghiệm nên không làm theo đúng ý tôi. Tôi đã quen nhờ ông Vui đánh máy chữ làm rồi nên tin tưởng. Chuyện mình sao mình trình bày đầu đuôi rõ ràng là ông ấy biết cách làm liền. Xong, ông ấy đọc lại cho tôi nghe, nếu tôi thấy hợp tình hợp lý rồi thì mới trả tiền, nếu còn chỗ nào chưa được thì ông ấy làm lại tới khi được thì thôi".
Không ít lần người ta trả giá cao để mua lại hai chiếc máy đánh chữ, một chiếc cụ Vui sử dụng từ những ngày đầu theo nghề, chiếc còn lại cũng gần 50 năm, nhưng cụ nhất quyết không bán. 
Cụ bảo quản hai chiếc máy rất kỹ, làm xong là lau chùi cẩn thận rồi bao lại đàng hoàng để đó, ai tới thuê đánh mới mở ra. Ribbon mực máy đánh chữ dùng lâu sẽ hết mực, nhưng giờ chẳng còn cửa hàng nào bán ribbon thay thế. Vậy là cụ mài than đá hòa thành mực nhuộm vào ribbon để có thể tiếp tục giữ lấy nghề.
Nghề đánh máy chữ một thời đã giúp cụ Vui nuôi sống gia đình. Bởi vậy, dù thăng hay trầm, sự trân trọng đối với nghề trong cụ vẫn không thay đổi. Cụ bảo, còn sức, còn khách thì cụ vẫn còn giữ lấy nghề. Với cụ, đây không chỉ đơn thuần là công việc mưu sinh mà còn là niềm vui. 
Từng mẫu đơn thư, chứng từ những năm 90 đã nhuốm màu vẫn được cụ gìn giữ cẩn thận như một hoài niệm về những ngày đã xa. Bây giờ, giữa phố xá ngày càng hiện đại vẫn còn đó âm thanh lạch cạch từ chiếc máy chữ của cụ. Đó là minh chứng lưu lại cái nghề muôn năm cũ này.
Phan Nhuận Phin (Cảnh sát toàn cầu Online)

Có thể bạn quan tâm

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

null