Ngõ xưa

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Tôi sống và làm việc ở phố đến nay cũng hơn chục năm. Nhịp sống hối hả, náo nhiệt khiến tôi đôi lúc có cảm giác bức bối, khó chịu, nhất là khi chạy xe qua các đường phố đông đúc, ồn ào, tấp nập.

Mỗi sáng thức dậy, mở cửa ra là tầm nhìn của tôi bị bức tường bê tông cùng hàng rào thép gai chằng chịt án ngữ, che khuất. Dần dà, những hình ảnh khô khan ấy đã khiến cảm xúc trong tôi trở nên xơ cứng, chai lì. Những lúc đó, tôi lại nhớ da diết con ngõ ở quê.

Tôi vẫn gọi con ngõ nhỏ nơi quê nhà là ngõ xưa bởi hình ảnh mộc mạc và thân thuộc của nó đã in sâu trong tiềm thức. Nơi ấy có một khóm tre, một hàng rào cánh sẻ, dây tơ hồng quấn quanh. Nơi ấy có một cây sầu đâu, khi mùa xuân chưa tàn, hoa tím đã rơi đầy lối vắng. Nơi ấy có cái trụ gạch rỗng bên trong, cất giữ biết bao kỷ niệm của thời niên thiếu.

Minh họa: Trần Công Nguyên

Minh họa: Trần Công Nguyên

Ngõ xưa yên bình gieo thương khắc nhớ. Người quê đã bao lần đi về hôm sớm, chia ly và đoàn tụ cũng ở con ngõ này. Tuổi thơ đầu trần chân đất, ngay cả lúc mới chập chững bước đi, bi bô hai tiếng “mẹ cha”, con ngõ đã trở thành khoảng trời dấu yêu. Mỗi trưa tròn bóng, chị ẵm em ra đợi mẹ đi chợ về; và khi hoàng hôn buông xuống, chị em dắt tay nhau trông về phía cánh đồng, thấp thoáng dáng cha bước qua bờ thửa là reo lên thích thú.

Ngõ xưa mãi neo trong ký ức bao người về hình ảnh một góc quê mang nét đặc trưng truyền thống của vùng miền, xứ sở. Con ngõ bình dị nối khoảng sân của từng ngôi nhà với con đường chạy ngang bằng một lối đi trồng hai bên có thể là hàng cau hoặc hàng chè được cắt tỉa chỉn chu, đẹp mắt. Ngõ xưa đã ôm ấp, chở che tôi lớn lên. Dưới tán cây xanh, ông chăm chút vót từng chiếc nan làm diều cho tôi. Bà bỏm bẻm nhai trầu, kể chuyện mùa màng. Tôi ra đi từ con ngõ, từ những yêu thương, lời dạy của mẹ cha làm hành trang trên vạn nẻo đường. Nhưng cũng có người như ông bà, cha mẹ cả đời chưa bước chân đi đâu, cứ quẩn quanh bên con ngõ nhỏ.

Biết bao mùa đi qua ngõ xưa ấy. Tôi nghe trong lòng trỗi dậy niềm xúc cảm lắng sâu. Những yêu thương dắt tôi trở về, chạm tay vào ngày tháng cũ, để bồi hồi, để luyến tiếc, để hàm ơn. Từng làn gió từ đồng xa thổi lại, mang theo hương lúa ngậm đòng, mang theo vị nồng của đất, của phèn chua. Tôi đứng trông theo bóng cò trắng mỗi khi chiều nghiêng nắng nhạt. Dư âm của làng quê, của những ân tình cứ đằm dịu nơi trái tim.

Nhớ ngày vào đại học, cũng tại con ngõ này, cha mẹ tiễn chân tôi. Lần đầu xa quê, xa vòng tay của gia đình, lòng tôi dâng ngập niềm thương nhớ. Nơi thành phố xa lạ, xô bồ, trên căn trọ hẹp luồn sâu trong con hẻm hun hút, tôi đã rấm rức khóc vì nhớ nhà, nhớ con ngõ sớm chiều vui chơi, tụ tập bạn bè. Tôi đã khỏa lấp nhớ nhung bằng việc học hành chu đáo, bằng cả đôi ba bài thơ. Nhưng rồi, ngõ xưa vẫn thiết tha níu gọi để tôi luôn hoài vọng, nhớ về.

Thời gian dần trôi. Tôi ngày một trưởng thành, xa quê lập nghiệp. Chỉ có con ngõ vẫn bình yên nằm nghe gió trở, đón đợt mưa rào, vớt giọt nắng hanh. Ngõ xưa vẫn âm thầm đong đầy kỷ niệm, ưu tư đợi bước chân người đi xa quay về.

Còn tôi, cũng vừa mới đây thôi, trong những ngày áp Tết này, tôi cũng đã kịp sắp xếp thời gian, công việc để về quê. Lặng đứng tần ngần trước con ngõ xưa, tôi nghe tim mình rộn nhịp. Chợt vang lên trong niềm nhớ, men theo ký ức, những bước chân thơ bé hồn nhiên chơi đùa, chạy nhảy cùng bạn bè khắp ngõ xưa.

Có thể bạn quan tâm

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.