Nét chữ đầu xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sau chuỗi ngày đông giá lạnh, tia nắng ấm áp mùa xuân đánh thức tất thảy những nụ mầm. Luồng sinh khí mới thổi qua như một cuộc chuyển giao âm thầm mà mãnh liệt. Một vòng tuần hoàn lại bắt đầu cho những ước mong.

Lúc tôi còn nhỏ, trong ngày đầu tiên của năm mới, khi nén nhang trên bàn thờ tổ tiên được thắp lên, mẹ lại giục chị em tôi chuẩn bị mọi thứ để khai bút. Ngày ấy, chúng tôi chẳng biết viết gì ngoài điều ước học thật giỏi. Có lẽ vì áp lực là con giáo viên nên điểm số luôn luôn là nỗi ám ảnh của mấy chị em.

Khi bắt đầu biết nhớ nhung, nét chữ đầu năm lại có thêm một nguyện ước mơ mộng tròn đầy. Có những ký ức đã bị lãng quên nhưng cũng có những điều luôn biết cách sưởi ấm lòng người khi thoáng nhớ. Những quả bóng bay được thả lên trời vào sáng mùng 1 Tết mang theo những bí mật riêng.

Mẹ vẫn thường nói về “nét chữ nết người” để chị em tôi tự sửa mình trong từng nét bút. Có lẽ vì thế mà tôi hay bị thu hút bởi những nét chữ mềm mại uyển chuyển như bức tranh thủy mặc trong các bức thư pháp mà tôi được thưởng lãm. Mỗi dáng, mỗi nét chứa đựng cả tính cách lẫn nội tâm của người viết. Có nét vẽ như rồng bay phượng múa, lại có nét mộc mạc chân phương như hoa cỏ dưới chân đồi.

Đôi khi, chỉ cần đắm mình trong thế giới ấy, mọi muộn phiền dường như theo đó dần tan loãng để lại lòng mình tựa mặt nước hồ thu tĩnh tại, an lành. Có lẽ chính bản thân người viết cũng muốn thỏa chí vẫy vùng trên trang giấy dó thơm tho thuần khiết mà múa những nét cọ bay bổng để cho người đọc, người ngắm trầm trồ. Sự đồng điệu chính là lối dẫn để những tâm hồn say mê cái đẹp tìm đến như một cách sẻ chia.

123.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Từ ngày thôi thả những chùm bóng bay lên tít tắp cao xanh, tôi tập cho mình gói ghém suy tư vào câu chữ. Vẫn sau khi nhìn những vòng trầm tỏa khói vấn vít bàn thờ gia tiên, tôi lại lục tìm trong ngăn kéo cây bút cùng trang giấy và ngồi nắn nót ghi lại vài điều mong mỏi cho một năm mới. Đôi khi, chỉ là một câu ngắn gọn về sự bình an cho những yêu thương quanh mình.

Tôi không nghĩ đến những chặng đường khó khăn đã từng trải qua. Bởi dẫu có mạnh mẽ đến đâu thì thẳm sâu trong lòng ít nhiều đều có những rối bời. Nhưng tôi biết hàm ơn những đến đi và những điều còn đọng lại để cảm nhận sự nhân ái trong cuộc đời.

Thảng hoặc, trong tiết xuân nồng nàn, tôi gõ đôi dòng để neo lại những ngân rung của lòng kẻo lỡ mai kia mốt nọ bộn bề cảm xúc lại trôi xuôi. Và có lẽ những nét chữ đầu năm sẽ luôn là những lời lẽ nhẹ nhàng, thanh thoát nhất trong bộn bề câu chữ của mình những tháng ngày sau đó.

Hình như sự khởi đầu nào cũng hàm ẩn mong cầu cho những hanh thông. Những người đam mê màu sắc hẳn cũng sẽ cầm cọ để chấm phá vài đường cho một năm mới rực rỡ sắc màu. Chú chim họa mi sẽ hát vang đôi ba câu câu xuân rộn ràng để đất trời thêm âm sắc. Hoa trái có lẽ vì thế mà càng thêm rực rỡ ngát hương khắp mọi miền.

Những giai điệu từ góc nhà nơi phát ra thanh âm của cây piano, khuấy động không gian Tết với ca từ rộn rã trong bài hát “Happy new year” qua những ngón tay của con trai tôi. Tôi thấy lấp lánh trong mắt con là niềm hạnh phúc bởi bản nhạc này con đã luyện rất nhiều. Con bày tỏ: “Khởi đầu một năm mới, con muốn nói lời “Happy new year” bằng chính bàn tay, tiếng đàn của mình để gửi đến mẹ của con”. Thì ra, hạnh phúc luôn ở quanh ta.

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.