Mùa đông đã về

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Trong quán quen, sáng nay nghe giọng Lệ Quyên đầy tha thiết: “Làm sao về được mùa đông…”, tự nhiên thấy lòng mình bồi hồi với biết bao hoài niệm xưa cũ ùa về cùng cơn gió se lạnh.
Hoa lộc vừng rơi thắm đường

Hoa lộc vừng rơi thắm đường

Nhấm nháp ly trà ấm, nhìn dòng người qua lại giữa phố xôn xao, thấy màu nắng cũng đã nhạt hơn rồi. Mùa đông đã ngấp nghé ngoài khung cửa. Nơi ấy, có hàng lộc vừng rung lắc nhẹ theo từng đợt gió, những bông hoa cuối mùa khẽ khàng chạm xuống mặt đất. Màu hoa còn tươi rói dù đã trọn sứ mệnh tỏa hương sắc cho đời. Vài bạn trẻ đi ngang, không nỡ bước chân lên thảm hoa đẹp dưới chân. Một trong số đó còn tranh thủ lấy chiếc smartphone ra lưu lại vài bức ảnh nên thơ. Xong, bước chân đi mà trên môi khẽ nở nụ cười thật đẹp!

Đấy, đến cuối cuộc đời, hoa vẫn khiến bao ánh mắt ngẩn ngơ khi nhìn. Đời người phải chăng cũng vậy?

Một cuộc đời đi qua bao dâu bể, thăng trầm rồi mất đi. Qua thời gian, có khi chẳng ai nhớ mặt mũi họ thế nào, căn nhà họ ở ra sao, chiếc xe họ đi hiệu gì, họ giữ chức vụ gì trong công việc…, nhưng sự tử tế sẽ còn lưu mãi trong những câu chuyện mỗi khi nhắc về. Sự tử tế, phải chăng là vẻ đẹp vĩnh cửu nhất, như một bông hoa, dù sau cùng có phai tàn thì cũng đã tận hiến trọn vẹn nhất bằng hương sắc rực rỡ trong ánh nhìn nhân gian.

Mùa đông trong tôi còn là những buổi sáng ngồi bên bếp lửa cùng mẹ. Khi ấy, mẹ lui cui nấu nước sôi cho bố pha trà. Bố có thói quen uống trà đặc mỗi buổi sáng. Ấm nước đầu tiên sôi được dùng chế trà, mùi trà thơm phảng phất khắp gian bếp. Mẹ bắc thêm ấm nước mới, rồi mẹ đi ra chái bếp hái lá trà xanh pha cho cả nhà uống nguyên ngày. Sau đó mẹ mới vo gạo, bắc nồi cơm, làm món gì đó đơn giản cho bữa sáng. Tôi thường thức dậy và ngồi vào bếp khi mẹ đã gần xong bằng đó công việc. Mẹ vùi sẵn cho tôi củ khoai lang, khoai mì, hay bất cứ món gì khác cơm vì tôi ít chịu ăn cơm buổi sáng. Có hôm mẹ luộc cho tôi hai quả trứng để ăn trước khi đến trường. Trong lúc trứng vớt ra còn ấm, mẹ đặt vào lòng bàn tay tôi cho bớt lạnh.

Mãi sau này, khi lên thành phố, tôi vẫn nhớ mãi khoảng thời gian ấy. Tôi thèm đến quay quắt mùi khói bếp, nhớ mấy cục gạch mẹ kê sát nhau để tôi nhón chân chạy xuống nhà bếp cho khỏi bị ướt chân, nhớ hơi ấm từ hai quả trứng gà…

Lên thành phố đi làm, có những ngày trời mưa tầm tã, xe chết máy giữa đường và hai bàn chân, bàn tay tôi đều lạnh cóng. Tôi nhớ đến mẹ, đến căn bếp mùa đông ấm áp năm xưa. Ở thành phố, buổi tối có rất nhiều hàng rong bán trứng luộc. Một lần tôi ghé mua hai quả trứng nhét vào túi áo khoác, đứng trú mưa cho ấm. Tôi nghe tiếng mẹ lẫn trong tiếng mưa, nhắc tôi khi về nhớ ủ chân cho ấm lại nữa nhé! Cái ý nghĩ mẹ luôn dõi theo khiến tôi ấm áp giữa thị thành lẻ loi.

Mùa đông như thể giữ giùm ta những ký ức thân thương. Cho dù là vui hay buồn thì vẫn thấy thân thương, ấm áp. Vậy nên nỗi nhớ mùa đông là có thật. Mười mấy năm đi làm, va vấp những buồn vui, tủi hờn, những hơn thua, được mất…, đã có lúc tôi tưởng lòng mình đã chai sạn đi, nhưng chỉ cần một buổi sáng bước xuống phố, làn gió se lạnh hất tung mái tóc, nghe trong không gian có tiếng thì thầm của cỏ cây hoa lá, và thế là những cung bậc cảm xúc lại ùa về.

Hóa ra, lòng mình vẫn có thể mềm theo những vạt cỏ, ngọn gió, ánh trăng, và cái se lạnh hiếm hoi của thành phố phương Nam mỗi độ đông về!

Có thể bạn quan tâm

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

null