Màu nắng

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Sớm mai, chỉ cần mở cửa nhìn ra là tôi đã thấy nắng, vàng tươi dịu dàng. Thì chẳng phải Tây Nguyên đang trong những ngày tràn nắng đó thôi. Không gian thơm mùi hương mới, được trải một liếp vàng tơ non, như một lời chào tạm biệt với sắc lạnh của mấy tháng trời mùa đông cùng gió. Nắng xuân nhẹ bước dạo chơi bên phố, ngắm hoài cũng không thấy vẻ nào của sự oi bức, gắt nồng của khoảng giữa mùa hè; cũng không thoáng buồn, nhiều khi là ảm đạm như trong mùa thu. Nắng xuân là màu nắng của tình yêu và hy vọng khiến cho lòng người cảm giác bình yên và hạnh phúc.

Màu nắng vàng tươi trải khắp nơi từ buôn làng đến phố thị đan xen với màu sắc xuân của hoa trái, cây cỏ trên từng sườn đồi rồi rộng dài chảy tới cánh đồng ươm màu xanh lúa mới. Gió nhẹ đưa những áng mây về một nơi nào xa lắm để bầu trời trong xanh văn vắt gom thành một mảng màu mùa xuân huyền diệu. Cảnh sắc xuân cộng với đa âm thanh tạo nên bản nhạc đa tiết tấu rộn ràng, tươi vui.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Nếu ta lắng lòng lại sẽ nghe được từng hơi thở của đất, tiếng tí tách từ vạn vật sinh sôi. Những âm thanh vào xuân như bản nhạc giao hưởng. Màu vàng của nắng, màu nâu của đất, màu xanh của sông núi, cây cỏ và bầu trời được chấm phá bởi những cánh bướm bay liệng giữa những vườn hoa muôn sắc tạo nên một bức tranh thiên nhiên sinh động mà không phải người họa sĩ nào cũng có thể khắc họa được.

Vui lắm thay, xuân lại về cùng nắng mới, mang theo hương sắc làm đẹp cho đời và những niềm hy vọng tươi sáng đang chờ phía trước. Niềm vui đâu chỉ riêng ai, không chỉ dành riêng cho tuổi trẻ hay người già mà cả dân tộc vào xuân với những kỳ vọng ấm nồng cho một năm tràn đầy sự đổi thay và phát triển.

Hãy lắng nghe tiếng thì thầm của mùa xuân trong chan hòa sắc nắng. Khi ta đón nhận mùa xuân bằng tất cả cảm giác, bằng sự đồng cảm, sẻ chia, bằng tấm lòng rộng mở của mình, lại thấy cuộc sống mới thú vị làm sao. Lòng chợt hân hoan tiếng hát vào xuân mang âm hưởng ngọt ngào vang lên hòa nhịp tiếng vọng của quê hương. Trân quý và thiêng liêng hơn, mỗi khi mùa xuân về, nỗi yêu thương, tình cảm được chia sẻ giữa người với người được gần gũi ấm cúng hơn qua những cái bắt tay, nụ cười và lời chúc tốt đẹp cho nhau. Mùa xuân là mùa của yêu thương. Phải chăng 3 mùa hạ, thu, đông là những mùa tạo nền để căng mình chịu đựng với những trăn trở của đất trời, với sự ươm mầm trong gian khổ rồi kết thành mùa xuân ấm áp với nắng thanh gió mát dâng hiến cho đời. Và, không phải là không còn đó những lo âu nhưng mùa xuân đã về mang theo sắc thái mới vui đẹp hơn, lạc quan hơn và luôn tin tưởng rằng chúng ta sẽ có một mùa xuân đầy mãn nguyện bằng sức sống mới.

Có thể bạn quan tâm

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.