Mái ngói rêu phong

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đã bao lâu rồi bạn chưa đi qua lối cũ. Đã bao lâu rồi, lối cũ chẳng còn dấu vết ngày xưa. Những nhà cao tầng hun hút tầm nhìn cứ mọc lên như nấm sau mưa, chắn cả mọi lối về với ký ức bình yên rơm rạ. Một trưa mùa thu nhẹ gió, tôi đi trong ồn ào của thành phố trẻ, chợt nhìn thấy mái nhà ngói rêu phong nhỏ nhoi lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng, lòng bỗng chút bâng khuâng.
Ký ức bình yên hiện lên trên từng vết nấm mốc loang lổ của tường nhà ngói ấy, thời con người ta chưa vội vã với những tiếng còi xe máy, xe ô tô inh ỏi dưới trưa nắng nóng trong khung trời bao quanh bởi những nhà kính cao vòi vọi. Có ai không chùng lòng lại trước những ngọt ngào của những ngày bình yên theo mái ngói ùa về. Trưa nay, dọc quốc lộ 19 tôi đi, bất chợt tiếng mưa trên mái ngói của ngôi nhà khiêm tốn bên đường gieo một chút rêu phong dịu nhẹ. Nảy mầm khe khẽ trong tôi những câu hát của người nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn về mùa thu, mái ngói: “Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu...”.
Ảnh nguồn internet
Ảnh nguồn internet
Quê tôi, nhà ai mái ngói thường là những nhà khá giả. Mái ngói thay cho mái tranh mưa thì dột, gió thì xơ xác, phất phơ. Nhưng ngói làm từ đất nung, dễ bị vỡ sau gió mưa của các trận bão. Bởi vậy, sau mỗi lần bão đi qua, làng tôi nhà nhà đảo ngói, người người hè nhau sửa lại dấu vết hoang tàn mà bão gió mang về. Còn nhớ, nhà tôi ngói lợp không đúng kỹ thuật vì bố tôi tự tay lợp ngói chứ không có tiền thuê thợ nên ngồi trong nhà vẫn bị hắt mưa. Mái nhà ngói thân thuộc với tuổi thơ tôi bởi nó giúp mùa hè gắt gay bớt nóng và mùa đông không bị gió bấc lùa vào nhà. Rồi mái ngói dần được thay bằng nhà mái bằng bê tông cốt thép. Để rồi mái ngói hôm nay nhỏ bé, bình yên, lặng lẽ dưới bao ồn ào phố xá, mà lại như nhắc nhở người ta chùng bước trước đua chen.  
Tôi bắt đầu tò mò lăn bánh xe đi thêm những con phố quen, bắt đầu tìm và lưu dấu những ngôi nhà mái ngói. Không biết do chủ nhà chưa có tiền tu sửa hay cũng là người hoài niệm về một thời quá đỗi bình yên, dịu ngọt mà ngôi nhà mái ngói với những đám rêu xanh vẫn mong manh đứng cạnh những ngôi nhà tường mới sơn cao sang, hiện đại. Sự hiện hữu của những mái ngói rêu phong ấy gợi lên trong tôi một vùng ký ức với những cảm xúc bình yên chân thật. Phải chăng, mái ngói rêu phong giữa lòng thành phố hôm nay như nhắc nhở ta chầm chậm sống để cảm nhận sâu sắc hơn sự thật thà, chất phác, đậm tình quê hương.   
Thuận Ánh

Có thể bạn quan tâm

Ký ức tươi đẹp về Pleiku xưa

Ký ức tươi đẹp về Pleiku xưa

(GLO)- “Suối nguồn Pleiku” là tập kỷ yếu do Ban liên lạc cựu học sinh liên trường trung học Pleiku trước năm 1975 thực hiện, tập hợp những bài viết xúc động về bạn cũ trường xưa. Qua từng trang viết, những ký ức tươi đẹp về Pleiku xưa cũng được nhắc nhớ, trong lắng sâu xúc cảm.

Văn chương Việt trong vòng xoáy AI

Văn chương Việt trong vòng xoáy AI

Sự bùng nổ của trí tuệ nhân tạo (AI) đưa văn chương và người đọc vào thời khắc chuyển mình chưa từng có. Nó có thể được xem là công cụ hỗ trợ người viết, cũng gợi mở vô số thách thức cùng các áp lực mới cần đối mặt.

Băng Châu và dấu ấn trở lại

Băng Châu và dấu ấn trở lại

(GLO)- Tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025, vai bà Hồng trong vở ca kịch bài chòi "Dòng sông kể chuyện" đã mang về tấm huy chương vàng cho Nghệ sĩ ưu tú (NSƯT) Huỳnh Thị Kim Châu (nghệ danh Băng Châu). 

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

null