Lãng khách độc hành

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ai rồi cũng già. Tuy vậy, có những “già gân” không sống những ngày ảm đạm. Với họ, mỗi ngày mới vẫn là một cuộc hành trình đầy thú vị và ý nghĩa.

Giữa bão dịch Covid-19, một “ông già người rừng” cắm lều trên núi Lang Biang, Đà Lạt (Lâm Đồng) suốt hơn 4 tháng. Ông già ấy là Trần Kim Sơn, 62 tuổi, người đã dành cả cuộc đời cho đam mê lữ hành mạo hiểm.

Sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nhưng máu “xê dịch” ăn sâu trong tâm tính Trần Kim Sơn từ bé. Lúc còn thiếu niên, trong túi không có tiền, chiếc xe đạp thì cũ mèm, đi được một đoạn lại đứt thắng, rớt căm xe, vậy mà Kim Sơn vẫn mang theo xoong nồi, gạo, vài bộ quần áo thường xuyên đạp đi Vũng Tàu, Đồng Nai… để khám phá, trải nghiệm cuộc sống một mình cùng thiên nhiên.

“Với tôi, đi là sống. Những chuyến du hành giúp tôi hiểu rõ mình, hiểu cuộc đời nhiều hơn”, “gã trai” đam mê du hành mạo hiểm tự bạch.

 

Ông Sơn và cô gái Tây Tạng trông nom đàn gia súc ở cao nguyên Thanh Hải.
Ông Sơn và cô gái Tây Tạng trông nom đàn gia súc ở cao nguyên Thanh Hải.


Suýt chết ở Bắc Kinh

Trần Kim Sơn sống bằng nghề tour guide và săn pháp khí Phật giáo, tìm đầu sách mới về bán cho người mê văn hóa Tây Tạng, Trung Quốc. Trong ký ức rong ruổi suốt hơn 30 năm nay, ông Sơn không thể quên những niềm vui đến vỡ òa hay ám ảnh tới chết.

Ông kể: “Tôi mê nhất là đi vùng Tây Tạng, Đông Bắc Trung Quốc... Đó là những vùng đất có thời tiết giá lạnh đến khắc nghiệt. Bạn chỉ cần sống được ở đó thôi là đủ để hiểu bản năng sinh tồn của mình. Đứng một mình nhìn những ngọn núi ở độ cao 4.000 - 5.000 m phủ ngập tuyết trắng, ngước mặt lên thấy một, hai cánh chim đại bàng chao liệng, tôi bị “đứng hình”, quên cả cơn đau đầu như búa bổ vì độ cao. Không gì tuyệt vời hơn khoảnh khắc ấy, tôi ước mình như cánh chim đại bàng được tự do, tự tại giữa thiên nhiên hùng vĩ”. Đó là động lực thôi thúc “gã trai” ấy rong ruổi suốt gần hết cuộc đời.

 

Biết sợ để chuẩn bị tốt hơn

Đi vậy không sợ nguy hiểm sao? “Sợ chứ. Đi đường xa phải biết sợ. Nhưng biết sợ để cẩn thận, để chuẩn bị sức khỏe, tinh thần, kiến thức cho tốt hơn chứ không phải sợ rồi... ở nhà. Tôi nghĩ, chết đâu cũng là chết. Khi chết, hồn tôi sẽ bay về nhà. Nghĩ như vậy nên khó khăn, nguy hiểm trên đường đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn”, ông Sơn bộc bạch.

Nhiều lần chinh phục những đỉnh núi cao hàng ngàn mét, nhưng lần nguy hiểm nhất lại ở đồng bằng, ngay ngoại ô Bắc Kinh, khi ấy ông Sơn ở độ tuổi 30 với ít kinh nghiệm du hành. Ông nhớ lại: “Lúc tôi đi dạo quanh phố mới 3 - 4 giờ chiều, nhiệt độ chỉ vừa xuống âm độ C nên tôi mặc đơn giản. Không ngờ tôi lạc đường, đến 8 - 9 giờ tối đường vắng tanh, tôi càng đi nhiệt độ càng xuống. Đến 12 giờ đêm thì nhiệt độ xuống khoảng âm 40 độ C, chân tôi gần như không còn cảm giác. Hai bên đường là hàng cây không bóng người, cơ thể tôi đòi ngủ, thần kinh như tê liệt. Tôi đấu tranh chỉ để không ngồi xuống ngủ, bởi hiểu rằng chỉ cần dựa vào chợp mắt chút thôi là không thể tỉnh dậy được. Tôi nghĩ ra cách tạm sống sót là vào nhà vệ sinh công cộng hai bên đường né gió, đứng vài phút lại đi ra. May là cuối cùng tôi cũng tìm được về đúng nhà trọ vào khoảng... 2 giờ sáng. Tôi hứng nước nóng, cởi giày nhúng chân, chỉ trong vòng vài phút chậu nước đỏ au. Có lẽ tôi mang giày quá tệ nên khi đi chân bị phồng chân lên, cái lạnh khiến tôi không còn cảm giác và vết rộp đông cứng nước thành đá rồi đâm vào chân mà không hay”.

Từng đồng hành với ông Sơn trong một tháng ở Trung Quốc vào năm 2000, võ sư Aikido Nguyễn Văn Châu cho biết: “Anh Sơn thích khám phá nên hay tìm những cung đường lạ, khó, ít khách du lịch. Điều này đòi hỏi anh phải có thần kinh vững, sức khỏe dẻo dai để có thể chống chọi với thời tiết, có kinh nghiệm du hành nhiều để ứng phó với những chuyện xảy ra, nhất là đến các nơi hẻo lánh, chưa phát triển du lịch”.

 

Ông Trần Kim Sơn (thứ hai từ phải sang) trong chuyến đi sa mạc Gobi tại Nội Mông, Trung Quốc. Ảnh: N.T
Ông Trần Kim Sơn (thứ hai từ phải sang) trong chuyến đi sa mạc Gobi tại Nội Mông, Trung Quốc. Ảnh: N.T


Đừng du hành vì ảo tưởng

Có biệt danh là Sơn Tây Tạng hoặc Sơn Trung Quốc vì ông Sơn gần như dành hết tuổi trẻ, hộ chiếu đã thay tới cuốn thứ 5, mà hầu hết đều chỉ để đi tìm hiểu về Trung Quốc và Tây Tạng. Ở TP.HCM, ông Sơn thường nhốt mình trên căn gác gỗ, đọc sách liên quan đến văn hóa Trung Quốc, Phật giáo Tây Tạng để chuẩn bị cho những chuyến đi xa.

Phần lớn những chuyến du hành ông Sơn đều đi một mình vì ít có người đủ đồng điệu lẫn độ “chịu chơi” để có thể cùng “đi giang hồ”. Cũng phải thôi, hầu hết cung đường và cách đi của ông không giống du lịch thông thường. Thành thạo tiếng Anh, Hoa, Tạng… nên ông “lăn” vào sống, kết bạn với người bản địa. Riêng tiếng Hoa ông có thể nói được như người bản xứ. Thậm chí nhiều lần ông phiên dịch cho chính những người Trung Quốc khác vùng.

 

Sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm du hành

Khoảng 5 năm trở lại đây, ông Sơn không về TP.HCM sống mà trọ ở ngoại ô Đà Lạt. Thỉnh thoảng, “gã trai” 62 tuổi lại vác ba lô lang thang vài tháng ở vùng miền núi phía Bắc. Dịch Covid-19 bùng phát, với ba lô, đôi giày cũ mèm, chiếc áo lạnh sờn bụi, ông Sơn quày quả leo lên núi Lang Biang cắm lều ở để đỡ nhớ những chuyến đi.

Thèm rừng, nhớ núi, ông liên tục lên Facebook chia sẻ lại những ngày tháng rong ruổi khắp vùng Tây Tạng, Đông Bắc Trung Quốc, nơi có những ngọn núi xa xôi giá lạnh với độ cao hàng nghìn mét. “Tôi sẵn sàng hướng dẫn bạn trẻ lẫn “bạn già” có đam mê đi theo con đường du hành chuyên nghiệp”, ông Sơn nói.

Trước năm 1975, ông Sơn từng là một hướng đạo sinh nên rất giỏi kỹ năng sinh tồn. Dù vậy, “Tôi vẫn tập luyện yoga mỗi ngày, đều đặn như robot. Bạn đừng du hành vì ảo tưởng”, ông Sơn chia sẻ.

Đáng sợ nhất với ông Sơn khi đi du hành là “hội chứng độ cao”. Ở độ cao 5.000 - 6.000 m, áp suất không khí giảm, khiến ông bị nhức đầu, thiếu ô xy… Có những lúc xe leo đèo liên tục lên 5.000 - 6.000 m, chất lỏng cơ thể bị đẩy ra, đầu nhức bưng bưng. Lúc ấy ông phải “thiền” và thở đều liên tục trên xe để giảm huyết áp.

Ông Sơn kể: “Có lần tôi phải cấp cứu một vận động viên điền kinh trong chuyến đưa anh đi Trung Quốc. Ở đó, tối đến xuống âm 40 độ C. Nửa đêm tỉnh dậy, đèn vẫn sáng, tôi thấy anh vận động viên nằm bất động với cái mền bị văng ra ngoài. Với kinh nghiệm, tôi biết ảnh bị nhiễm lạnh vì tôi từng trải qua tình huống này. Tôi lập tức cấp cứu anh bằng các thủ thuật yoga”.

Vận động viên đó nay là họa sĩ tranh cát nổi tiếng Đặng Trí Đức. Anh chia sẻ lại kỷ niệm: “Năm đó tôi 30 tuổi, tôi và anh Sơn có chuyến công tác tìm đầu sách mới cho một nhà xuất bản. Chúng tôi đi vào dịp Tết Nguyên đán, ban ngày vẫn lạnh âm độ, đang nói chuyện thấy máu môi bật ra là bình thường, có khi vuốt mặt là da mũi “đi” luôn… Đêm xuống nhiệt độ càng khắc nghiệt, tôi lại có tật ngủ hay bung chăn ra, nửa đêm, người gần như không cử động được. Anh Sơn nói tôi làm các động tác mà anh thường gọi đùa là “Cửu âm chân kinh”. Thực ra dân chơi thể thao có thể hiểu là vận động để cơ thể ấm lại. Tôi ngồi xếp bằng, thở 8 nhịp ra, 8 nhịp vô khoảng nửa tiếng thì người ấm lại. Đó cũng là điều đặc biệt ở anh Sơn. Khi đi du hành, anh luôn khiến chuyến đi có cảm giác vừa thực tế vừa huyễn hoặc bằng những câu chuyện huyền bí về văn hóa Trung Quốc”.

(còn tiếp)


 

Theo LÊ VÂN (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

null