Khuôn mặt của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trời thu. Làn gió heo may se sắt tràn về trong khoảng trời âm âm và những ngả đường hun hút vắng, dễ khơi gợi lòng người những hoài nhớ xa xăm. Nào những ký ức tuổi thơ nhuốm màu rơm rạ. Tiếng trống trường vang vang gọi về trong cả giấc mơ. Nhưng có gì gần gũi hơn hình ảnh mẹ. Với tôi, khuôn mặt của mẹ là những tháng ngày buồn vui chẳng thể cất hết lời…
Người làng đến giờ vẫn quen gọi mẹ với cái tên thân thuộc là “bà Năng nháy”. Là bởi khi nhìn ai, mắt mẹ lại hiêng hiếng, chớp chớp liên hồi. Không chỉ mang khiếm khuyết ấy, hàm răng mẹ lại cái còn cái mất, xô lệch, chẳng ngay hàng thẳng lối gì. Tóc mẹ lưa thưa rụng, để lại vầng trán hói cao. Khuôn mặt mẹ lúc nào cũng gân guốc, xương xương. Để rồi có lúc, tôi mơ hồ đến mức vô tâm nghĩ rằng: Không biết mình có phải là con của mẹ hay không?
 Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Ngày trước, kỳ thực, tôi chẳng muốn bạn bè về nhà mình chơi. Thậm chí, những ngày mưa giông nắng cháy hay lạnh cắt da cắt thịt, tôi cũng chẳng buồn muốn mẹ đón đưa đến trường. Phần vì cảnh nhà nghèo túng, dột nát. Phần nữa là bởi khuôn mặt mẹ không được hồng hào, xinh đẹp như mẹ chúng bạn. Tôi sợ các bạn thấy khuôn mặt lúc nào cũng lem luốc màu tro bùn, hằn lên vẻ khắc khổ của mẹ. Rồi có khi, chúng bạn sẽ cười, sẽ châm chọc và tôi làm sao có thể tự tin nói cười, vui đùa được nữa! Một nỗi lo sợ mong manh cơ hồ lẩn khuất trong trí nghĩ tôi suốt một thời thơ dại.
Lớn lên, lòng tôi như lắng lại. Thay vì thích vui chơi, bù khú với bạn bè, tôi lại chỉ muốn dành thời gian thật nhiều bên mẹ. Tôi biết, mẹ chẳng mấy khi được ngồi trước gương chăm chút cho khuôn mặt mình. Thời gian của mẹ là những ngày hè nắng nỏ trên đồng, là những đêm đông chập chờn bên bếp lửa. Nơi lũy tre làng xa xa, mẹ suốt ngày cặm cụi chốn đồng sâu đồng cạn. Bữa ăn với mẹ là những lát mì, củ khoai, miếng cơm cháy qua ngày. Và chỉ khi Tết nhất, đôi chân nứt nẻ chua phèn của mẹ mới có dịp tất tả bước ra khỏi lũy tre làng cũng chỉ để thăm thú họ hàng, người thân.
Những chiều mưa dai dẳng hay bên bếp lửa rơm cay cay mùi khói, ngồi một mình, mẹ chẳng thể nào giấu nổi khuôn mặt trầm buồn, sâu lắng những nghĩ ngợi, lo toan. Đó là khi mẹ đang hoài niệm về những tháng ngày khốn khó trong cuộc đời mình. Những tháng ngày ông bà già yếu, phận làm em út, mẹ phải ăn nhờ ở đậu với gia đình các bác. Những tháng ngày mẹ thương cha, về làm dâu trong cảnh nhà đông con, căn nhà tranh vách đất, tấm phên nứa chắn tạm là chỗ cha mẹ nằm. Những tháng ngày ra ở riêng, cha mẹ tự tay đào đất làm gạch dựng nhà, đàn con thơ nheo nhóc réo tiền ăn tiền học… Nghĩ lại trước đây, nào đâu tôi đã hiểu được những vất vả, nhọc nhằn chồng chất trên đôi vai gầy của mẹ. Và rồi, thấy có lỗi với mẹ thật nhiều.
Anh em tôi ngày một lớn lên, những năm tháng khốn khó cũng dần gói ghém vào trong quá khứ. Khuôn mặt mẹ ngày càng tươi vui, rạng rỡ trước sự trưởng thành của các con. Ngày tôi vào đại học, mẹ nắm tay tôi thật chặt. Ánh mắt mẹ long lanh sáng cả một niềm tin. Những nếp nhăn hằn trên khóe mắt bỗng căng tràn, tan biến. Qua rồi những tháng ngày chạy bữa ăn đong, mẹ an lòng khi anh em tôi lần lượt lập gia đình. Niềm vui với mẹ giờ là được chờ đón, bế bồng, vui cùng con cháu.
Tôi lập nghiệp xa nhà, lòng lúc nào cũng khắc khoải một nỗi nhớ quê. Đã bao lần về với nơi chôn nhau cắt rốn, ngồi xuống bên mẹ, lần nắm đôi tay gầy guộc và ngắm nhìn khuôn mặt đáng kính của người. Nơi phương trời xa xôi, tôi mường tượng như luôn có ánh mắt và nụ cười mẹ dõi soi. Vẫn là làn da ngăm ngăm ấy. Vẫn lơ thơ đôi hàng tóc mai cỗi cằn sương gió. Vầng trán mẹ cao vợi. Khuôn mặt phúc hậu ẩn tàng bao khắc khổ, lo toan… Chỉ vậy thôi mà thấy ấm cả trái tim.
Giờ đây, mẹ đã được thảnh thơi ngồi trước gương. Tôi lặng lẽ đến bên, ngắm nhìn khuôn mặt mẹ… Bỗng nhận ra đó chính là tấm gương sáng nhất soi rọi cuộc đời mình!
XANH NGUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.