Hương chanh vườn cũ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trong mảnh vườn ký ức của ai hình như cũng thấp thoáng một cái cây.
Trong vườn nhà tôi, duy nhất có cây chanh là chả ai trồng, mon men lớn lên ở góc vườn. Mùa xuân nào hoa chanh cũng nở, nở bừng giữa gai góc. Hoa chanh thì quê mùa thật. Đành rằng với cây ăn quả, hoa là thứ yếu nhưng so với hoa bưởi, hoa đào, hoa mận... thì hoa chanh quá khiêm nhường. Người nhà quê nếu không nhắc thì chắc chả mấy ai nhớ ra hoa chanh. Phải đến năm mười bảy tuổi, khi tôi vừa bắt gặp mối tình đầu, cây chanh cũng trổ hoa mùa đầu, tôi mới nhận ra hương hoa chanh đang tràn ngập tim mình. Tôi cũng nhận ra, hồn mình như cũng mùa đầu phảng phất mong nhớ tương tư.
 Hoa chanh. Ảnh: internet
Hoa chanh. Ảnh: internet
Ai cũng đến lúc phải bước ra khỏi ngôi nhà ký ức của mình bằng những cách khác nhau. Mùa thu, thu của những năm vừa hết thời bao cấp, tôi khoác cái ba lô đã sờn cũ của cha lên đường. Mẹ tôi nhìn con mắt nhòa lệ, em gái tôi níu cái ba lô khóc như mưa. Khổ, tôi khoác ba lô ra trận ngày xưa của bố nhưng trong đó chỉ có mấy bộ quần áo, dăm quyển sách để lên tỉnh học, cái đói vò xé dạ dày chứ còn lo đánh đấm gì nữa đâu.
Tôi đi học, rồi lân la đi làm thêm, bám mặt đường cũng kiếm đủ nghề phụ giúp đồng tiền còm nhom của mẹ bọc giấy bóng từ quê gửi ra, cuộc sống cũng qua dần những ngày thiếu thốn. Có một lần, tôi ốm nặng sau những ngày dầm mưa dãi nắng ở công trường xây dựng. Chả biết ai nói, bố mẹ tôi gửi ra chục trứng gà, một ít tiền, một mảnh giấy viết  dòng chữ nguệch ngoạc những lời đầy yêu thương của mẹ. Tôi rơm rớm nước mắt, trong cái bọc lá nghĩa tình ấy có vương cả cái lá chanh. Chắc do chiếc lá ấy tình cờ lẫn vào. Tôi cất cái lá chanh lên cửa sổ, nó khô dần, lũ kiến ngửi thấy đành bỏ con đường hành hương quen thuộc từ đó.
Đến một ngày, bố tôi gọi điện về bảo bà ốm nặng. Cũng đến nửa năm tôi mải miết theo công trình đâu đã về thăm nhà. Tối hôm ấy, tôi về đến nhà thì bà lại khỏe ra, bố tôi bảo con ra vườn hái quả chanh pha nước để bà uống cho tỉnh táo. Tôi bước ra vườn, nhưng giờ hái quả chanh nào? Cả một vườn chanh ghép của cha tôi trĩu quả dưới trăng rằm, tôi nhìn chưa hết tầm mắt. Mắt tôi đã kém đi sau những năm ngồi trước màn hình máy tính để thiết kế những bản vẽ công trình. Nhưng giờ đây tôi đâu có nhìn bằng đôi mắt. Cả một miền ký ức của tôi biến mất, cái sân nhỏ cũng không còn, tất cả là chanh, là bưởi lai ghép hương nhờ nhợ. Ờ, tôi đâu còn trẻ, cũng như cây chanh ngày ấy chẳng thể mãi mon men ở góc vườn dẫu nó là thứ chanh ta bé nhỏ đậm hương, đậm vị.
Hơn mười năm rồi nhưng tôi vẫn thấy hương chanh phảng phất nơi góc vườn. Nụ hoa nhỏ xíu, như đôi môi nào gửi thương nhớ tương tư...
Bùi Việt Phương

Có thể bạn quan tâm

Văn chương Việt trong vòng xoáy AI

Văn chương Việt trong vòng xoáy AI

Sự bùng nổ của trí tuệ nhân tạo (AI) đưa văn chương và người đọc vào thời khắc chuyển mình chưa từng có. Nó có thể được xem là công cụ hỗ trợ người viết, cũng gợi mở vô số thách thức cùng các áp lực mới cần đối mặt.

Băng Châu và dấu ấn trở lại

Băng Châu và dấu ấn trở lại

(GLO)- Tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025, vai bà Hồng trong vở ca kịch bài chòi "Dòng sông kể chuyện" đã mang về tấm huy chương vàng cho Nghệ sĩ ưu tú (NSƯT) Huỳnh Thị Kim Châu (nghệ danh Băng Châu). 

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

null