Hồi sinh những nhành hoa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Năm nào cũng vậy, sau Tết Nguyên đán ít ngày, mấy người bạn của tôi lại dành thời gian dạo quanh phố phường hay lang thang trong hầu hết các con hẻm để gom những cành đào đã trưng hoặc những chậu cúc hoa tàn ở bên lề đường.

Đây chủ yếu là số hoa của các gia đình không có nhu cầu lưu giữ, sử dụng. Không những vậy, bạn còn đăng tin lên mạng xã hội để xin những gốc hoa đào, hoa mai đã qua một mùa Tết. Tất cả số chậu hoa thu được, bạn mang về trồng, chăm sóc. Theo thời gian, bạn cũng không nhớ được là mình đã hồi sinh bao nhiêu cây hoa nữa. Trồng hoa vốn đã vất vả và việc đem lại sức sống mới cho những nhành cây đã hiến dâng vẻ tinh túy nhất cho đời sau một mùa xuân cũng bội phần khó khăn.

Cuộc sống vốn rất nhiệm màu. Hoa lá cũng vậy. Nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Cho nên việc giúp một loài hoa hồi sinh trong một hình hài mới, để ngày nối ngày lại được thức giấc cùng bình minh, vui đùa trong gió, trong nắng và trở thành nhan sắc của nhiều mùa sau cũng khiến cho lòng tôi dạt dào bao ý niệm. Trong cảm xúc trào dâng, tôi tưởng như nghe được lời hoa nói.

Vậy nên lòng không thôi tự hỏi, khi những loài hoa hoàn thành sứ mệnh điểm trang ngày Tết, tô thắm cho ngôi nhà, mang đến nguồn sinh khí cho con người thì chúng sẽ có vòng đời khác như thế nào?

Nhờ sự dày công chăm sóc của con người, những vườn hoa ở phố núi Pleiku luôn rực rỡ, thu hút đông đảo người dân đến tham quan, chụp ảnh. Ảnh: N.T.D

Nhờ sự dày công chăm sóc của con người, những vườn hoa ở phố núi Pleiku luôn rực rỡ, thu hút đông đảo người dân đến tham quan, chụp ảnh. Ảnh: N.T.D

Người ta nói rất nhiều về vẻ mơn mởn tinh khôi, sự e ấp kín đáo, niềm rạng rỡ thắm tươi hay cao sang quý phái của hoa, nhất là dịp Tết đến xuân về. Nhưng ít ai nhắc đến từ khô cằn những cành cây như thêm một cuộc đời mới. Như cách của một số người chơi hoa Tết ở quê tôi. Khi hoa sắp tàn, người dân quê tôi thường ngắt từng bông hoa rồi dùng lạt của đòn bánh tét mà giăng hoa thành dây đem phơi nơi hiên nhà, chờ đến khi chúng thật giòn, thật khô thì đem đi cất làm giống gieo tiếp vụ Tết năm sau.

Hoặc có người thì bứng cây từ chậu rồi mang ra chỗ đất gần nước trồng lại. Tuy nhiên, cũng chỉ một số ít loại hoa mới hồi sinh được như thế, đơn cử như hoa cúc, còn lại phải nuôi dưỡng bằng cách thay đất, bón phân và chăm sóc hàng ngày như đào, mai… Và hiện nay cũng ít người làm việc này. Có thể là do bận rộn công việc, không gian sống chật hẹp hoặc điều kiện không cho phép...

Dành thời gian trò chuyện với bạn, tôi càng hiểu và cảm nhận sâu sắc rằng, tất thảy mọi thứ từ úa tàn đều có thể hồi sinh được. Nên ngay cả những nhành cây đang dần héo úa kia cũng có thể tái sinh thì có khó khăn gì mà con người không thể vượt qua?

Chúng ta đã quá quen thuộc khi luôn tìm đến với những mầm xanh tươi lá mà không để ý đến những khô cằn tưởng hóa củi mục. Khi đối diện với khô cằn ấy, tôi chợt nhận ra, cuộc sống này chẳng bao giờ ngừng thay đổi. Chính những gồ ghề cuộc sống, bằng cách nào đó lại trở nên êm dịu vô chừng. Giống như những đào hoa, mai Tết vất vưởng hè phố kia tưởng như không thể có cơ hội thêm một đời sống nữa; vậy mà bỗng chốc bừng lên và “tỉnh thức” một cách lạ thường.

Có lẽ vì thế mà tôi luôn cho rằng, việc chơi hoa Tết trước đó hay hồi sinh loài hoa sau đó cũng đều có ý nghĩa lớn lao như nhau. Đó là việc kế tiếp luân hồi của sự sống, sự trường tồn của một vùng đất, như cách người ta dồn mọi yêu thương và hy vọng để gửi gắm những bình an, sức khỏe, hạnh phúc đến muôn nơi.

Không hiểu sao tôi chợt nhớ đến nhân vật Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần. Tôi không đến nỗi ủy mị như 2 nhân vật khi khóc thương cho loài hoa đã rụng rồi đem đi chôn, nhưng lại mong muốn nhiều hơn những tấm lòng rộng mở với những cành mai, cành đào... Hoa quý, hoa đẹp đáng là thứ để được nâng niu trân trọng và hồi sinh nó.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn ngồi thật lâu và thả rong từng ý nghĩ bên những khô tàn trôi qua để thấy mình còn lại gì trong lặng yên với những vòng đời tái sinh kia. Có lẽ ai rồi cũng phải đưa bàn tay nắm lấy, nhận lấy những yêu thương. Từ bị lụi tàn, bị hắt hủi mà được dưỡng chăm, được thở, được lớn lên giữa khô tàn, không phải đáng để trân trọng hay sao?

Không phải ta đang tham lam hay luyến tiếc, mà bởi ta đã trót vương lời thề sống hết mình, sống tận cùng dâng hiến. Và, hơn cả là ta bất chợt nhận ra những xanh non với bao mai vàng cánh tươi, cùng đào hoa sắc thắm đang trải sắc, lung linh trong đôi mắt dịu hiền, xinh tươi của mùa sau đang đợi mình ở phía mùa xuân.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.