Điều đáng quý là thơ anh thoát được... hơi báo nên tôi hình dung anh đã chắt chiu cảm xúc, chắt chiu thời gian thế nào cho thơ. Và đây là một ví dụ: “Em cứ nói, những dềnh dàng gió nói/Đợi mơ xa, ta đợi cuối chân trời/Cuối chân trời, áng mây xanh vời vợi/Nõn nà ơi, ta hát nõn nà em”. Tây Nguyên trong thơ anh nhuyễn và ngọt, không sa vào tả, kể và liệt kê, nó chứng tỏ một sự hiểu biết khá vững về văn hóa của vùng đất anh sống. Ví như: “Một chiều tôi đứng lặng/Ngắm những tượng nhà mồ/Chẳng hay đời đốn ngộ/Cõi nào trong hư vô?” thì nó chính là sự giao thoa văn hóa, sự tan hòa tâm hồn thi sĩ trong một cõi thơ đang òa vỡ nhưng đầy im lặng.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
EM CỨ NÓI NHỮNG DỀNH DÀNG GIÓ NÓI
Em cứ nói, những dềnh dàng gió nói
Điệu mơ hoa, ngày đã trổ sang ngày
Như sáng đấy những nõn nà anh thấy
Bờ vai em gieo thương nhớ tràn đầy.
Minh họa: Huyền Trang |
Em cứ nói, những dềnh dàng gió nói
Chiều lang thang, chiều đợi cuối con đường
Phía chân trời, ráng mỡ gà luống cuống
Đợi bão giông còn muốn ngỏ lời thương.
Em cứ nói, những dềnh dàng gió nói
Đợi mơ xa, ta đợi cuối chân trời
Cuối chân trời, áng mây xanh vời vợi
Nõn nà ơi, ta hát nõn nà em.
Ở NÚI
Những con đường vắt ngang đỉnh núi
Những cuộc đời may rủi gọi tên nhau.
Ta hồn nhiên, chẳng có gì phải giấu
Rượu uống vào kể chuyện suốt đêm thâu.
Người ở núi hồn xanh như núi
Vững như rừng đón đợi mọi bão giông.
Người ở núi biết dựa nhau mà sống
Như cây rừng cứ thế mọc tầng tầng.
Người ở núi những mạch ngầm chung thủy
Như suối khe róc rách góp sông hồ.
Một mai kia sông ra biển lớn
Núi vẫn xanh nhân chứng kể chuyện rừng.
MẸ ƠI
Mẹ giờ cõng nắng về đâu
Ruộng nhà lúa chín cúi đầu nhớ thương.
Minh họa: H.T |
Một đời dầu dãi gió sương
Mẹ về với đất, có vương hình hài.
Mẹ ơi, mây trắng vẫn bay
Đồng làng vắng mẹ, từ nay con buồn.
Con đi cuối nẻo, đầu truông
Bài thơ đời mẹ-suối nguồn yêu thương.