Gương mặt thơ: Nguyễn Thành Phong

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam

(GLO)- Ông là người đa tài, từng có những năm tháng gắn bó ở tỉnh miền núi Sơn La trước khi về Hà Nội làm báo, viết văn. Thời là sinh viên Trường Đại học Bách khoa, ông cùng một nhóm bạn lập nên nhóm thơ “Vòm cửa xanh” nổi tiếng một thời, giờ toàn là các tên tuổi trong làng văn. Ông cũng từng phụ trách tờ Văn nghệ trẻ đình đám thời nó mới ra đời, rồi làm Tổng Biên tập một tờ báo, rồi viết kịch bản phim, mà bộ phim từng làm mưa làm gió “Cảnh sát hình sự” là ông tham gia trong nhóm mấy nhà văn viết kịch bản.

Gương mặt thơ: Nguyễn Thành Phong ảnh 1

Nhưng trên hết và mãi mãi, ông vẫn là nhà thơ, là thi sĩ thứ thiệt. Ông vừa xuất bản tập thơ “Đêm ngồi ngã ba sông” được bạn đọc đón nhận nồng nhiệt. Tuy là ngồi ngã ba sông, nhưng ta lại gặp tâm thế rất động.

Chùm thơ này ghi dấu những địa danh, nó chứng tỏ sức đi và sức nghĩ rất đáng nể của ông. Tôi từng ngồi với ông một đêm Pleiku và hôm sau đã thấy ông có “Ngỏ với Gia Lai”. Mà thơ ông, địa danh nó không chỉ địa danh, nó là đời sống, là tâm hồn, là những vời vợi nỗi niềm, những ẩn ức thi sĩ.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.

Ngỏ với Gia Lai

Em có đến cùng anh

Cho Gia Lai thành một miền thương mến?

Hoa dã quỳ đang rạo rực thế kia

Trời xanh thắm trên chói vàng quyến luyến.

Mắt biêng biếc Biển Hồ ngày anh đến

Rừng thông xanh nghiêng xuống dịu dàng.

Ôi Gia Lai yên bình và phóng túng

Biến anh thành một kẻ đa mang

Anh bỏ lại sau lưng những níu giằng phố thị

Để tang bồng cùng gió núi sắc cà phê...

Em chớp mắt phía đầu rừng hoang hoải

Chiều xuống rồi sắp mờ tỏ sơn khê

Vị muối kiến đã nhói lòng xa cách

Và cỏ cây đang níu bước anh về.

Thôi dùng dắng, em cúi đầu vâng khẽ

Là anh hóa đá nơi này để không bước chân đi!

Gương mặt thơ: Nguyễn Thành Phong ảnh 2

Minh họa: Huyền Trang

Nhớ Sơn La

Mình ơi ta nhớ Sơn La quá

Châu Mộc xa vời một giấc xanh

Núi hoa ban tím ngày sương mỏng

Lau trắng ngời lên một khởi hành.

Ta thành một kẻ phân thân mới

Ngọn gió vô hồi cuộn đôi nơi

Đường dài thung thẳm chiều đang đến

Chân bước chập chùng thương nhớ ơi!

Gương mặt thơ: Nguyễn Thành Phong ảnh 3

Minh họa: Huyền Trang

Ba Vì ôm ngã ba sông

Gió yên vầng mây ngũ sắc

Cao cao Ba Vì non thiêng

Tiếng chim lành ngã ba sông

Gọi vầng mây sà xuống thấp…

Sông Cái mở lòng Thiên Đức

Dâng tràn sóng đỏ trời xanh

Khúc ca nguyên bình nắng chói

Mùa xanh tụ mùa xanh lên.

Có thể bạn quan tâm

Đọc sách thời bao cấp

Đọc sách thời bao cấp

(GLO)- Những năm bao cấp, đời sống gia đình còn khó khăn, tiền bạc thì họa hoằn lắm một học trò nghèo như tôi mới có quyền sở hữu. Vậy nên, khi học bài xong, tôi theo lũ bạn đi nhặt phế liệu để bán lấy tiền. Hoặc khi vào vụ gặt, tôi giúp việc nhà, lâu lâu được mẹ giúi cho vài chục đồng, gọi là… tiền công. Tất tật số tiền ít ỏi có được ấy, tôi đem “đầu tư” vào sách.

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Màu nắng

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Màu nắng

(GLO)- Chợt nhận ra, từ thơ đến tản văn, tác giả Nguyễn Tấn Hỷ luôn dành một tình cảm đặc biệt với nắng. Và những mùa nắng trong ông vẫn luôn đong đầy hoài niệm. "Màu nắng" là một bài thơ như thế.
Gương mặt thơ: Lê Khánh Mai

Gương mặt thơ: Lê Khánh Mai

(GLO)- Không hiểu sao tôi cứ hình dung thơ Lê Khánh Mai như một tiếng thở dài dù chị luôn xinh tươi và vui vẻ. Cái quá khứ với những ngày tháng ám ảnh chiến tranh và chia cắt khiến chị cũng như nhiều người cùng thế hệ phải rời xa quê hương theo ba mẹ ra miền Bắc rồi trở về quê khi đất nước thống nhất.
Gặp gỡ Tây Nguyên: Văn chương kết nối tình đất, tình người

Gặp gỡ Tây Nguyên: Văn chương kết nối tình đất, tình người

(GLO)- “Gặp gỡ Tây Nguyên” là chương trình do quán Chiêu Văn tổ chức tại TP. Buôn Ma Thuột (tỉnh Đak Lak) trong 2 ngày 4 và 5-3. Điểm nhấn của chương trình là trao giải cuộc thi viết tản văn về chủ đề Tây Nguyên. Tại đây, gần 40 tác giả đến từ các tỉnh, thành trong cả nước có dịp giao lưu, học hỏi, hiểu thêm về đất và người nơi cao nguyên đầy nắng gió này.
Lãnh đạo cơ quan báo chí cần có thời gian hoạt động trong lĩnh vực báo chí, xuất bản ít nhất hai năm

Lãnh đạo cơ quan báo chí cần có thời gian hoạt động trong lĩnh vực báo chí, xuất bản ít nhất hai năm

Ban Bí thư vừa ban hành Quy định số 101/QĐ-TW về trách nhiệm, quyền hạn và việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, khen thưởng, kỷ luật lãnh đạo cơ quan báo chí. Quy định này có hiệu lực từ ngày ký (28/2/2023), thay thế Quyết định số 75/2007 ban hành ngày 21/8/2007 của Ban Bí thư.
Thơ Lê Đình Trọng: Quà tặng tháng ba

Thơ Lê Đình Trọng: Quà tặng tháng ba

(GLO)- Bài thơ "Quà tặng" của tác giả Lê Đình Trọng mang một tình yêu bình dị, chân chất của chàng trai trao tặng cho người thương. Món quà không rực rỡ bởi hoa cúc, hoa hồng mà gần gụi, thân thương với dòng sông quê hương, dáng mẹ tảo tần, những bài thơ ươm nắng...

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Cưỡi ngựa gỗ

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Cưỡi ngựa gỗ

(GLO)- Bài thơ "Cưỡi ngựa gỗ" được tác giả Nguyễn Ngọc Hưng sử dụng thể thơ tứ ngôn với luật bằng trắc nhịp nhàng, lên xuống đã tái hiện một miền ký ức tuổi thơ hồn nhiên, vui nhộn trên lưng ngựa gỗ, tiếng cười rộn vang.

Định vị, kích hoạt và phát triển

Định vị, kích hoạt và phát triển

Trong 80 năm qua, sự ra đời của bản “Đề cương về Văn hóa Việt Nam”, đã cho chúng ta thấy lần đầu tiên, có một bản đề cương mang tính chất cương lĩnh để có thể xác định được con đường phát triển của văn hóa Việt Nam với nền tảng lý luận rất hệ thống, các nguyên tắc hành động vào thời điểm đất nước phải đối mặt với nhiều nguy cơ, thách thức.
Gặp lại chị Hồng “Bình dị” ở Gia Lai

Gặp lại chị Hồng “Bình dị” ở Gia Lai

(GLO)- Tuần trước, tôi ra Sân bay Nội Bài để về Gia Lai. Tới giờ ra cửa, đứng dậy thì thấy ở ghế phía sau trong phòng chờ là chị Phạm Thị Hà-vợ chú Sanh, thủ trưởng cũ của tôi và nhà thơ Nguyễn Thị Hồng-tác giả 2 bài thơ “Bình dị” và “Lời tượng nhà mồ” nổi tiếng. Chị Hà bảo: “Chị nhắn tin cho em mà chưa thấy trả lời, là chị Hồng rất muốn vào Gia Lai thăm lại nơi mấy chục năm trước chị tới”.
Gương mặt thơ Nguyễn Thế Hùng

Gương mặt thơ Nguyễn Thế Hùng

(GLO)- Thượng tá Nguyễn Thế Hùng hiện là Thư ký Tòa soạn Báo An ninh thế giới. Anh viết cả văn và thơ. Thơ anh tựa như những sợi mây trắng vu vơ giữa ngằn ngặt trời xanh nhưng lại rất có chủ ý, tứ rất rõ. Những gì mà văn xuôi không chuyển tải được, anh trút vào thơ, thứ thơ tinh cất nhưng lại vô cùng dung dị, giữa thị thành mà cứ nao nao chốn quê: “Neo quê còn mỗi mẹ già/Bốn tao nôi mỏng chia ra ba miền”. Nhưng ba miền ấy là ba miền bi tráng, ba miền lịch sử.