Gió qua sông…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Phương Nam quả thật không có mùa đông co ro như miền Bắc, gió ở đây chỉ làm cái nắng dịu mát đi phần nào. Giữa trời mây sông nước và cây cối mát xanh, cảm giác thơ thới khẽ nhen lên trong lòng.

Tôi đã đặt chân lên rất nhiều miền đất khác nhau, ở những thời khắc khác nhau. Và đến đâu, tôi cũng cảm nhận được những điều mới mẻ. Bữa trưa hôm ấy ở miệt sông nước, chúng tôi gọi mời một người bạn đến dùng cơm. Dù lòng rất thiết tha, nhưng bạn không thể qua vì nhà ở bên cù lao, phải mất nhiều thời gian để di chuyển qua nội thành, phải chờ phà, ngại chúng tôi chờ lâu lỡ bữa. Thế nên, sau đó chúng tôi đã quyết định tìm đến thăm nhà bạn.

Lâu lắm, tôi mới lại được trải nghiệm trên chuyến phà đưa khách sang sông. Đã có một thời, đi lại phải mất rất nhiều thời gian, và phụ thuộc vào rất nhiều loại phương tiện khác nhau, trong đó có những chiếc phà. Những chiếc phà như một chiếc bè nổi cỡ lớn, cõng trên lưng đủ loại phương tiện, hàng hóa và con người, dập dềnh trôi qua những khúc sông… Giờ nhiều cây cầu đã thay thế dần những chiếc phà ấy nên cảm giác dập dềnh trên sông nước để qua xứ cù lao có gì đó thật gợi.

gio-qua-song.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Gió vẫn man mác mang hơi nước từ mặt sông nhẹ rung lên cây lá. Tôi đung đưa trên chiếc võng nhìn những đốm nắng nhảy nhót dưới tàng xanh. Sóng lao xao ngay sát cạnh chân mình.

Trông từ xa, cù lao như nửa trái bưởi xanh mượt nổi bật trên mặt sông bàng bạc. Đến đây, tôi càng hiểu tại sao con người đã gắn đời sống của họ với sông với nước đến vậy. Một đứa trẻ có thể được sinh ra ngay trên chiếc thuyền dập dềnh sóng nước, trong một đêm gió hun hút thổi qua sông. Rồi một hành trình sống gắn chặt phận mình với sông nước, có khi là đến tận lúc vãn hồi.

Những con sông luôn mang trong lòng nó ăm ắp phù sa, ăm ắp sản vật. Phù sa đắp bồi đồng ruộng, sản vật gột nên vóc dáng con người. Giọng nói người miền Tây ngọt lịm tựa phù sa, nước da con gái ngần sáng. Có lẽ chính do thiên nhiên thoáng đãng, khí hậu ôn hòa, nơi nào cũng đầy cây trái thảo thơm mà làm nên cái chất riêng có ấy. Người miền Tây phóng khoáng, rộng lòng, nói với nhau điều gì cũng thấy như đem ruột gan mình mà trao đi vậy.

Nhớ một buổi trưa khác, tôi cũng có những suy nghĩ giống hệt như vậy, khi cũng ăn một bữa cơm trưa dập dềnh trên sóng nước, trong một ngôi nhà nổi, ở một làng chài tại lòng hồ Sê San. Cái làng chài ấy là của những người từ miền Tây lên “định cư”. Với tập quán sông nước của mình, họ đã dùng những vật liệu nổi để làm nhà trên lòng hồ, những ngôi nhà nổi kết lại với nhau thành một làng chài độc đáo giữa vùng Tây Nguyên trập trùng đồi núi.

Giữa vùng bạt ngàn đất đai màu mỡ, rất nhiều lựa chọn để họ có thể sống “khác đi”, là khác đi với thói quen nổi nênh sông nước ấy, nhưng họ vẫn chọn cách sống gắn mình với sông nước vậy.

Cuộc trò chuyện với chúng tôi, vẫn hào sảng và chân tình đúng cốt cách miền Tây. Anh chủ nhà bảo hồi nào giờ sinh ra lớn lên, nghe sóng nước lao xao ì oạp tối ngày ngay bên tai quen rồi. Giờ không được nghe âm thanh ấy thấy như thiếu đi một phần nào đó, nhớ lắm. Hôm ấy, gió cũng ràn rạt thổi trên mặt hồ, gió Tây Nguyên, mùa nào cũng ắp đầy đồi núi.

Hôm ấy, từ Sê San trở về, chúng tôi đem theo những con cá cơm khô trắng muốt làm quà. Cá vớt lên từ lòng hồ, được rắc lên phơi trên những tấm lưới căng ngay trên mặt nước, tinh sạch và an toàn. Bữa trưa có lẩu mắm miền Tây, có cá cơm khô Sê San chế biến thành nhiều món rất ngon miệng.

Nhấp với nhau ly rượu đế ấm sực cuống họng, kể với nhau nỗi nhớ quê hương, nghe sóng nước ì oạp vỗ về quanh mình, chúng tôi thấy như đã thân thiết với nhau từ lâu lắm vậy. Cô gái miền Tây, nước da ngần sáng và giọng ngọt như phù sa châu thổ, chợt cất lên giọng hò ngân nga tan vào mênh mang sóng nước. Lòng tôi trỗi dậy cảm giác ngọt lành quá đỗi, như thể vừa đón nhận một làn gió mát rượi lướt trên mặt sông lăng lắng chất phù sa, giữa một buổi trưa mặt trời đứng bóng.

Tôi lại vu vơ nghĩ, đời một con người thật giống những cơn gió, chẳng ở yên mãi một chỗ được. Những cơn gió luôn xô dạt về những phương trời vô định. Và khi cuốn qua mặt sông, dấu vết mà nó để lại luôn là sự mát lành. Đời người, nếu được làm một làn gió mát lành thổi qua một khúc sông thôi, cũng thấy thật đáng sống.

Có thể bạn quan tâm

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.