Gió qua sông…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Phương Nam quả thật không có mùa đông co ro như miền Bắc, gió ở đây chỉ làm cái nắng dịu mát đi phần nào. Giữa trời mây sông nước và cây cối mát xanh, cảm giác thơ thới khẽ nhen lên trong lòng.

Tôi đã đặt chân lên rất nhiều miền đất khác nhau, ở những thời khắc khác nhau. Và đến đâu, tôi cũng cảm nhận được những điều mới mẻ. Bữa trưa hôm ấy ở miệt sông nước, chúng tôi gọi mời một người bạn đến dùng cơm. Dù lòng rất thiết tha, nhưng bạn không thể qua vì nhà ở bên cù lao, phải mất nhiều thời gian để di chuyển qua nội thành, phải chờ phà, ngại chúng tôi chờ lâu lỡ bữa. Thế nên, sau đó chúng tôi đã quyết định tìm đến thăm nhà bạn.

Lâu lắm, tôi mới lại được trải nghiệm trên chuyến phà đưa khách sang sông. Đã có một thời, đi lại phải mất rất nhiều thời gian, và phụ thuộc vào rất nhiều loại phương tiện khác nhau, trong đó có những chiếc phà. Những chiếc phà như một chiếc bè nổi cỡ lớn, cõng trên lưng đủ loại phương tiện, hàng hóa và con người, dập dềnh trôi qua những khúc sông… Giờ nhiều cây cầu đã thay thế dần những chiếc phà ấy nên cảm giác dập dềnh trên sông nước để qua xứ cù lao có gì đó thật gợi.

gio-qua-song.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Gió vẫn man mác mang hơi nước từ mặt sông nhẹ rung lên cây lá. Tôi đung đưa trên chiếc võng nhìn những đốm nắng nhảy nhót dưới tàng xanh. Sóng lao xao ngay sát cạnh chân mình.

Trông từ xa, cù lao như nửa trái bưởi xanh mượt nổi bật trên mặt sông bàng bạc. Đến đây, tôi càng hiểu tại sao con người đã gắn đời sống của họ với sông với nước đến vậy. Một đứa trẻ có thể được sinh ra ngay trên chiếc thuyền dập dềnh sóng nước, trong một đêm gió hun hút thổi qua sông. Rồi một hành trình sống gắn chặt phận mình với sông nước, có khi là đến tận lúc vãn hồi.

Những con sông luôn mang trong lòng nó ăm ắp phù sa, ăm ắp sản vật. Phù sa đắp bồi đồng ruộng, sản vật gột nên vóc dáng con người. Giọng nói người miền Tây ngọt lịm tựa phù sa, nước da con gái ngần sáng. Có lẽ chính do thiên nhiên thoáng đãng, khí hậu ôn hòa, nơi nào cũng đầy cây trái thảo thơm mà làm nên cái chất riêng có ấy. Người miền Tây phóng khoáng, rộng lòng, nói với nhau điều gì cũng thấy như đem ruột gan mình mà trao đi vậy.

Nhớ một buổi trưa khác, tôi cũng có những suy nghĩ giống hệt như vậy, khi cũng ăn một bữa cơm trưa dập dềnh trên sóng nước, trong một ngôi nhà nổi, ở một làng chài tại lòng hồ Sê San. Cái làng chài ấy là của những người từ miền Tây lên “định cư”. Với tập quán sông nước của mình, họ đã dùng những vật liệu nổi để làm nhà trên lòng hồ, những ngôi nhà nổi kết lại với nhau thành một làng chài độc đáo giữa vùng Tây Nguyên trập trùng đồi núi.

Giữa vùng bạt ngàn đất đai màu mỡ, rất nhiều lựa chọn để họ có thể sống “khác đi”, là khác đi với thói quen nổi nênh sông nước ấy, nhưng họ vẫn chọn cách sống gắn mình với sông nước vậy.

Cuộc trò chuyện với chúng tôi, vẫn hào sảng và chân tình đúng cốt cách miền Tây. Anh chủ nhà bảo hồi nào giờ sinh ra lớn lên, nghe sóng nước lao xao ì oạp tối ngày ngay bên tai quen rồi. Giờ không được nghe âm thanh ấy thấy như thiếu đi một phần nào đó, nhớ lắm. Hôm ấy, gió cũng ràn rạt thổi trên mặt hồ, gió Tây Nguyên, mùa nào cũng ắp đầy đồi núi.

Hôm ấy, từ Sê San trở về, chúng tôi đem theo những con cá cơm khô trắng muốt làm quà. Cá vớt lên từ lòng hồ, được rắc lên phơi trên những tấm lưới căng ngay trên mặt nước, tinh sạch và an toàn. Bữa trưa có lẩu mắm miền Tây, có cá cơm khô Sê San chế biến thành nhiều món rất ngon miệng.

Nhấp với nhau ly rượu đế ấm sực cuống họng, kể với nhau nỗi nhớ quê hương, nghe sóng nước ì oạp vỗ về quanh mình, chúng tôi thấy như đã thân thiết với nhau từ lâu lắm vậy. Cô gái miền Tây, nước da ngần sáng và giọng ngọt như phù sa châu thổ, chợt cất lên giọng hò ngân nga tan vào mênh mang sóng nước. Lòng tôi trỗi dậy cảm giác ngọt lành quá đỗi, như thể vừa đón nhận một làn gió mát rượi lướt trên mặt sông lăng lắng chất phù sa, giữa một buổi trưa mặt trời đứng bóng.

Tôi lại vu vơ nghĩ, đời một con người thật giống những cơn gió, chẳng ở yên mãi một chỗ được. Những cơn gió luôn xô dạt về những phương trời vô định. Và khi cuốn qua mặt sông, dấu vết mà nó để lại luôn là sự mát lành. Đời người, nếu được làm một làn gió mát lành thổi qua một khúc sông thôi, cũng thấy thật đáng sống.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null