Đêm nằm mơ phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Khi mặt trời đã ngủ yên, tôi nằm gác trán lên tay để quầng sâu với chính mình những điều mơ hồ lắm. Ngoài trời, mây kéo về xám cả buổi chiều nhưng không mưa nổi. Đêm thật khô và thật dài. Tôi đoán chừng mình sẽ còn miên man cho tới khi sự tĩnh lặng của bóng đêm bao trùm hẳn xuống căn phòng nhỏ. Chợt nhớ phố, nhớ những cơn mưa không mùa đến vô cùng. Chỉ tiếc rằng, nơi đây không còn một cây nến nào để thắp lên, để nỗi nhớ cũng lung linh như một dạ khúc bâng khuâng.
Phố là một ý niệm gần đó mà xa đó. Hình như, ai cũng có một góc phố dừng chân cho riêng mình. Thênh thang. Vội vã. Hồn nhiên. Có một nhà thơ đã dành cho phố những mỹ từ như thế. Và tôi trộm nghĩ: sẽ không có mỹ từ nào mộc mạc mà chân tình hơn thế nữa. Tôi hay ra phố những chiều mưa nhỏ. Mà như Trịnh viết, “buổi chiều nào cũng buồn như nhau”. Ngôn ngữ chẳng đủ để diễn tả những vui buồn quanh đời sống này. Thì thôi cứ ra phố, cứ để mưa giọt xuống mái đầu những giọt im ru nhất, để cái mát lành của thiên nhiên đổ xuống tâm hồn ta những nét hồn nhiên thơ trẻ. Mà nỗi buồn của thơ trẻ thì có ở lại lâu bao giờ!
Tôi thật tâm yêu phố, cả những ngày phố của tôi như một buổi tiệc đã tàn, không hò hẹn, không rộn vui, chỉ có những dãy nhà so vai im lặng và một vài bước chân âm thầm đổ xuống vỉa hè. Nhớ những hàng cây gập người hứng gió, nhớ những tàn lá xưa đã bỏ cội mà đi. Chao ôi, có những nỗi nhớ thật tình cờ như thế. Tự nó cất lên như thơ, như nỗi vọng dài của đêm tối, cứ hun hút trước mắt nhưng chẳng thể chạm vào. Tôi bỗng muốn bật dậy, lao mình ra phố. Đêm ở nơi này trống trải quá, cứ ngỡ như sỏi đá đang đi dưới chân mình thật buồn bã. Tưởng đến những ngôi sao xa đang tụ về chất ngất trên vòm trời không ngủ. Còn tôi nơi này, có những nỗi nhớ cũng đang tụ về đong đầy một con tim đã cũ.
Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Càng về khuya, trời càng dịu lại. Nỗi nhớ cũng nhẹ bẫng như sương. Nhưng tôi vẫn ước mong một cơn mưa rơi nhẹ vào cửa sổ, để ấm chiếc gối kê đầu. Chữ đã dài nhưng mưa vẫn chưa trở lại. Mấy hôm rồi, kể từ khi cơn mưa đầu mùa trút xuống, chỉ kịp gột bớt chút bụi đường thì miền đất này vẫn khát tiếng mưa, một tiếng mưa nhẹ qua vòm lá, qua triền dốc đổ và qua những tiếng côn trùng cầu an ở phía trăng không sáng tới. Tôi đốt nến trong tâm tưởng mình để cầu mưa, để được vui với đám côn trùng ngoài bãi cỏ, vui với nhành bằng lăng nồng tím giữa phố trong giấc mơ đêm khi tôi còn chưa chợp mắt. Nếu bây giờ, dưới một chiều mưa bụi, liệu còn ai vui lòng đón đưa?
Mưa không rơi ngoài cửa sổ nhưng đã rơi ướt đẫm trong tâm tưởng của một con người đêm nằm mơ phố. Nhà tôi, một căn nhà không số, sâu trong một con hẻm không tên, chỉ nằm cách phố chưa đầy nửa tiếng đồng hồ chạy xe. Chỉ sớm mai thôi, khi tỉnh giấc nhìn thấy mặt trời, tôi có thể ào ngay ra phố, sà vào một tiệm cà phê vắng người để lại thấy cái hạnh phúc tột cùng của nỗi cô đơn. Nhưng khi đêm chưa kịp tràn ra phía nắng thì nỗi nhớ của tôi đã cuộn như sóng ngầm. Có sao của trời làm chứng.
Cơn mưa rả rích trong tâm tưởng cho đến tận khuya, khi tôi đã bắt đầu mệt nhoài và trượt dài trên nỗi nhớ, không còn đủ sức để đày ải mình trong đôi mắt giăng sương. Phố vẫn hiện diện. Thênh thang. Vội vã. Hồn nhiên. Còn tôi thì thấy mình đang đi giữa phố, xoay lưng về phía những vòm lá đợi chờ trong một chiều mưa bụi. Mùa hạ này, bằng lăng ngậm gió trời để tím, tôi thì ngậm những nỗi nhớ nhung muộn màng của chính mình để lắng sâu thêm.
Tôi nằm gác tay lên trán để sớm đi vào giấc ngủ. Chỉ cầu cho bình yên neo vào con tim bé nhỏ, xua đi những thiệt thòi, buồn bã chóng vánh trong những năm tháng cuộc đời mà nếu không vững lòng thì chỉ toàn thấy mất mát, niềm đau…
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.